Nếu nhắc đến nước Pháp, đa số mọi người sẽ nghĩ đến điều gì? Tuần lễ thời trang Paris? Dòng sông Seine yên bình? Hầm rượu champagne cổ kính ở Reims? Những chiếc đèn chùm lộng lẫy trong cung điện Versailles? Hay trượt tuyết trên dãy Alps?
Hoặc là dưới ánh nắng chói chang ở miền Nam, hái những quả ô-liu tươi? Những khu chợ làng nhộn nhịp? Những quán cà phê ngoài trời phảng phất hương cacao và cà phê? Những quán rượu nhỏ với rèm ren xinh đẹp, thực đơn món đặc biệt trong ngày được viết trên bảng đen bằng phấn?
Đối với Klaus, trong một thời gian dài, ấn tượng của anh về nước Pháp là những con kênh bốc mùi khó chịu và thời tiết u ám.
Sau khi nhắc nhở Cảnh Ngọc rằng cô có thể coi người bạn đời của mình là "ông già", ngài Klaus, ngày càng để ý đến tuổi tác, bế rồng con quay trở lại, rửa sạch sữa vấy lên chân cô bằng nước ấm, sau đó bình thản kể về quá khứ của mình.
Một câu chuyện mà anh ít khi chia sẻ với người khác.
Hôm nay phá lệ, lấy ra cho rồng con xem một lần, rồi cất lại vào chiếc hộp kín.
Thời thơ ấu, Klaus không thích trời âm u.
Những ngày mưa dầm càng phiền hơn, vì đường sá không bằng phẳng đọng đầy bùn, quần áo khó mà khô ráo, để lại mùi rất khó chịu.
Đôi giày của Klaus bị thủng một lỗ ở mũi, mẹ anh dùng keo dán một miếng vải cắt nhỏ quanh mép lỗ vào buổi tối.
Nhưng loại keo đó không chống nước, hễ dính nước sẽ bong ra. Phải chờ đến kỳ lương tháng sau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-da-le/385256/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.