Cảnh Ngọc chưa bao giờ hỏi ngài Klaus về quá khứ hay căn bệnh của anh.
Anh luôn kín đáo và không muốn nhắc đến những chuyện đó.
Khi vừa chuyển đến khu Ludwig, Cảnh Ngọc từng có buổi nói chuyện với bác sĩ tâm lý của Klaus. Vị bác sĩ này, giống như những nhà trị liệu tâm lý khác mà cô biết, kiên nhẫn giải thích cho cô những điều nên làm và không nên làm.
Cảnh Ngọc chỉ cần thực hiện đúng vai trò của mình, với tư cách là "người hỗ trợ điều trị".
Còn về bệnh án, các buổi trị liệu hay nguyên nhân căn bệnh của Klaus, bác sĩ không tiết lộ bất kỳ điều gì.
Nhưng Maxim thì rõ ràng khác biệt.
Một bác sĩ tâm lý đúng nghĩa không nên có mối quan hệ vượt qua giới hạn giữa bác sĩ và bệnh nhân – đó là nguyên tắc cơ bản trong nghề.
Cảnh Ngọc không rõ tình bạn giữa Maxim và Klaus ra sao, cũng không biết họ quen nhau thế nào và tại sao Klaus lại sa thải anh ta...
Cô chỉ biết rằng những lời Maxim nói với cô không chỉ đơn thuần từ góc độ của một nhà trị liệu tâm lý.
Nó giống như lời của một người bạn... hoặc của một cỗ máy nghiên cứu vô tình.
Dù là gì, cả hai đều không khiến Cảnh Ngọc cảm thấy thích.
Một đêm mất ngủ, cộng thêm trận chiến kịch liệt trong cơn mưa hôm qua, giờ đây, cả cơ thể và đầu óc Cảnh Ngọc đều rã rời, mềm nhũn như cháo loãng. Cô hoàn toàn không hứng thú tham gia những hoạt động thể thao dưới nước đầy màu sắc.
Buổi chiều, cô lên phà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-da-le/385261/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.