Lục Lai Tư?
Sao không gọi luôn là Lục Royce đi cho rồi?
Người bên cạnh quan tâm hỏi Cảnh Ngọc, "Cổ họng không khỏe à? Sao cô lại ho như vậy?"
Cảnh Ngọc lắc đầu, che miệng, cố gắng nén cơn ho rồi nhẹ nhàng đáp, "Xin lỗi, không có gì đâu."
Cô thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy chỉ uống một chút đồ uống giả rượu, ít nhất không đến mức phun ra ngoài.
Cái tên tiếng Trung này của Klaus tuy có phần "qua loa", nhưng những người dưới khán đài dường như không nhận ra.
Dù gì, việc Klaus có thể đại diện bà ngoại mình tham dự sự kiện đã đủ khiến họ bất ngờ rồi. Còn chuyện "Lai Si" phát âm thế nào, hay cụ thể viết bằng hai chữ gì, chẳng ai thực sự quan tâm.
Đa phần mọi người vẫn chọn gọi anh là "ngài Lục".
Cảnh Ngọc đặt ly rượu xuống khay của người phục vụ, cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi xách ra, tranh thủ lật xem danh sách khách mời. Quả nhiên, trong mục khách mời đặc biệt, hiện rõ ràng ba chữ, Lục Lai Tư.
Cảnh Ngọc: "..."
Cái gã này.
Thật sự dám dùng cái tên này luôn.
Đây có được xem như một kiểu "lấy họ của em, đặt thành tên của anh" không nhỉ?
Bài phát biểu của Klaus không dài, cũng rất chính thức. Chỉ là ở cuối, anh hài hước thêm một câu, nói rằng sẵn sàng chi trả toàn bộ chi phí của buổi tối hôm nay.
Bên cạnh có người nửa thì thầm, nửa ghen tị, "Có tiền thì giỏi quá rồi."
Cảnh Ngọc nghĩ, có tiền cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.
Nhưng việc Klaus
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-da-le/385300/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.