Lúc lên triều, Nguyên Hồng triệu kiến tướng địch bị bắt.
Năm đó sau khi Hoàn Doãn đánh hạ Kiến Khang đã có cử chỉ quảng nạp hiền sĩ Giang Nam, cũng rất được ca tụng, Nguyên Hồng không muốn bị lạc hậu, ngồi ngay ngắn trên điện vàng, mặt tỏ vẻ vô cùng ôn hòa, ai bằng lòng đầu hàng ngay tại chỗ thì ban thưởng một chức quan võ, cởi gông xiềng, ai không chịu thì đưa trở lại về ngục. Chỉ khi đối mặt với Tiết Hoàn mới hơi chần chừ.
Khi được dẫn ra khỏi Trung quân phủ, Tiết Hoàn đã rửa ráy qua, tuy tinh cảnh ngộ sa sút nhưng cũng xem như sạch sẽ. Lúc hắn đi lên điện, trong triều thần nổi lên một trận hỗn loạn nhỏ – đa phần mọi người đều chẳng xa lạ gì với hắn, trong quá khứ còn từng có mối giao hảo nâng ly cạn chén.
Đàn Đạo Nhất đã bóng gió riêng với Nguyên Hồng về lai lịch của Tiết Hoàn, trước mặt quần thần, Nguyên Hồn không tùy tiện mở miệng. Vì rất tò mò về Hoàn Doãn, Nguyên Hồng không khỏi quan sát Tiết Hoàn hồi lâu, sau đó quay sang hỏi Đàn Đạo Nhất: “Hoàn Doãn trông như thế này à?”
Đàn Đạo Nhất liếc thoáng Tiết Hoàn, “Cũng giống mấy phần.”
“Ngẩng mặt lên.” Nguyên Hồng nhìn chưa đã, ra lệnh cho Tiết Hoàn.
Tiết Hoàn bình tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng lướt qua các triều thần, lập tức khiến mọi người trợn mắt lên trừng, còn có triều thần kích động nói: “Người này liên tục gây họa cho triều ta, tội ác tày trời, nên xử tử ngay lập tức.”
Nguyên Hồng vươn tay, ngăn cản làn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817257/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.