Tiết Hoàn không dám chậm trễ, lệnh thị vệ cẩn thận cõng Vương Huyền Hạc lên, đưa đến chái nhà bên cạnh lăng Ngô vương. Lúc này trời đã sáng bảnh, thị tùng đều tưởng Vương Huyền Hạc bị lạc đường, đang định đi xung quanh tìm người, Tiết Hoàn dẫn người vào thì thấy Đàn Đạo Nhất đang chắp tay đứng trên điện thờ, nhìn linh vị Thọ Dương công thất thần.
Trong khoảng thời gian không có ai, cây nến trên bàn đã cháy được hơn nửa, chỉ chừa lại chút đốm lửa lay lắt.
“Tìm thấy Vương tư mã rồi!”
Chàng dập nến, vung ngón tay búng tan làn khói trắng đang chầm chậm bốc lên, lúc ngoái lại thì sửng sốt, không đợi chàng hỏi câu nào, thị tùng nghênh đón đã hỗn loạn hô to gọi nhỏ, “Chết rồi?” “Chưa chết, bị thương…” Trong tiếng truy vấn mồm năm miệng mười, Vương Huyền Hạc được đưa vào chái nhà nằm. Hắn đã triệt để hôn mê, vạt áo bị vết máu và nước tuyết tan pha tạp nhuộm thành những mảng màu đáng sợ.
Đàn Đạo Nhất nhìn Vương Huyền Hạc với vẻ khiếp sợ, mày nhíu chặt, “Sao lại thế này?”
Tiết Hoàn cũng đầy bụng nghi ngờ, “Ta bắt gặp anh ta bị thương ven đường núi,” Hắn không nói quá nhiều, “Đợi tỉnh lại rồi nghe xem anh ta nói thế nào.”
Đàn Đạo Nhất nhìn chằm chằm gương mặt tái trắng của Vương Huyền Hạc, tựa hồ không nghĩ ra được duyên cớ gì, lại nhìn về phía Tiết Hoàn – So với lúc rời Lạc Dương thân bận cẩm bào, Tiết Hoàn phong trần mệt mỏi, nhếch nhác hơn không ít, cánh tay quấn vải băng vết thương, chỉ duy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817294/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.