Loanh quanh mồng Một Tết là khoảng thời gian bách quan vào kinh chầu mừng, Châu Tuần Chi chê phiền, cáo ốm ở nhà. Sau khi gia nô đóng cửa từ chối tiếp khách, trong sân vắng vẻ tĩnh lặng, chỉ có cành cây đọng tuyết bị gió thổi vang tiếng sàn sạt khe khẽ.
Châu Tuần Chi xắn tay áo, nâng bút từ từ viết lên trang giấy trắng như tuyết, nghe Đàn Đạo Nhất tường thuật tình hình chiến trận tại Ung Châu, lão gật đầu, nói: “Mấy ngày nay cậu rảnh rỗi, có thể gửi riêng cho Đàn Quyên một phong thư, khuyên ông ấy đừng nóng ruột, đối phó với bọn man di phải động não nhiều vào, chớ động can qua. Ta đích thân viết thư thì chỉ e có cảm giác vấn tội, ông ta lại càng lo sợ hơn.”
Châu Tuần Chi quyền cao chức trọng, tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ. Đàn Đạo Nhất thông suốt, đáp: “Vâng.”
Châu Tuần Chi đặt bút xuống, chỉ mải thưởng thức mặc bảo của mình, hồi lâu không nói gì.
Đàn Đạo Nhất biết tâm trạng lão không tốt. Mấy ngày trước, Châu Tuần Chi đề nghị quảng nạp kẻ sẽ có chí trong thiên hạ, lệnh quan viên các châu huyện Giang Nam tiến cử anh tài, hoàng đế đã đồng ý, nhưng một đám quan văn nghe tin xong lại liên tiếp dâng mấy chục tấu chương lời lẽ quyết liệt, còn hàm ý ám chỉ Châu Tuần Chi có hiềm nghi “tụ đồ kết đảng”, chọc Châu Tuần Chi vô cùng bất mãn. Lão tuy hàm dưỡng tốt nhưng sau lưng cũng không nhịn được oán trách vài câu.
Đàn Đạo Nhất nhắc tới như vô ý: “Trong cung yến hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817298/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.