Sau tiết Sương giáng, trong ngự uyển tiêu điều xơ xác, chỉ có những bụi cúc tía rực chói xán lạn, tươi tốt nhả hương. Tuy thái hậu muôn phần không nỡ, ngày Trí Dung trưởng công chúa đi Nhu Nhiên hòa thân cuối cùng vẫn tới. Thái hậu dậy từ sáng sớm, vừa rơi lệ vừa thay cát phục, cung tì an ủi: “Con cái như chim non vậy, lông cánh cứng cáp rồi thì cũng nên bay khỏi tổ, chẳng lẽ thái hậu muốn giữ điện hạ cả đời?”
Thái hậu cứ nghĩ đến Lạc Dương cách Nhu Nhiên nghìn trùng là không kìm được đau lòng. Hít một hơi thật sâu, thấy A Nô được rất nhiều nhũ mẫu cung tì bao bọc chạy vào điện, bà không khỏi nín khóc mỉm cười, bế A Nô lên đầu gối, thương yêu vỗ về, cười bảo: “Ta chỉ mong A Nô của ta lớn chậm thôi, đừng vội vã lấy vợ chuyển khỏi cung.”
Lư phu nhân qua đời đã nửa năm, A Nô đã lớn, giọng rất vang dội, mồm miệng thì lanh lợi, í ới gọi “bà” làm thái hậu mừng rỡ khôn xiết, đến nhìn Hoa Nùng phu nhân Đàn thị cũng thấy thuận mắt hơn – sau khi A Nô được mang tới chỗ thái hậu nuôi dưỡng, cứ hai, ba ngày là Đàn thị lại vào cung thăm, hai người một lớn một nhỏ ríu ra ríu rít từ sáng đến tối, dần dà, không còn nghe thấy những từ tiếng Nhu Nhiên mơ hồ thốt ra từ miệng A Nô nữa.
Ngoại trừ đôi mắt giống Lư thị, dấu vết Nhu Nhiên trên người A Nô đã lặng lẽ biến mất.
Có lẽ Lư thị qua đời là một việc tốt, nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817304/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.