Toàn cung im phăng phắc. Phàn Đăng không dung túng cho binh lính đốt phá cướp giết như phản quân Nam Dự Châu, vừa trải qua vô số trận ác chiến, ông ta bước vài bước trên điện, ăn nói rất hòa nhã, tựa như một vị khách phương xa đầy đủ lễ nghĩa, không dính máu tanh. “Nghe nói trong cung điện Nam triều chồng vàng chất ngọc, đi loan về phượng, đến cái bô ngự dụng cũng khảm mã não, lại bị phản quân giày xéo thành thế này, quả thực đáng tiếc. Nếu bọn ta đến sớm hơn một chút thì đã chẳng khiến bách tính Kiến Khang sinh linh đồ thán.”
Ông ta than thở một hồi, thấy Đạo Nhất vô cung nổi bật giữa đám cung nhân co ro rụt rè, ánh trăng mới mọc chiếu vào mặt chàng, đôi mắt chàng lạnh lùng nhìn thẳng ông ta chẳng hề né tránh, Phàn Đăng không khỏi thắc mắc, chỉ vào Đạo Nhất hỏi: “Đây là vị cao nhân nào?”
Tiết Hoàn đáp: “Vị này là Đạo Nhất sư phụ chùa Thiên Bảo.”
Phàn Đăng “ồ” một tiếng, “Hình như đã nghe thấy cái tên này ở đâu…”
“Là ái tử của Đàn thị trung ạ,” Tiết Hoàn nhìn hai người A Tùng, cười cười chẳng rõ mang ý gì, “Cũng là… tôn huynh của Hoa Nùng phu nhân.”
“Thì ra là vậy.” Phàn Đăng trầm ngâm, vốn định ra oai, song nhịn xuống, liếc Đạo Nhất như có điều suy tư, nhưng rồi, ông ta nói với A Tùng: “Thủ lĩnh phản quân Nam Dự Châu đã đền tội, phu nhân không cần trốn tránh nữa, mời về Hoa Lâm Bồ cho.”
A Tùng lập tức lắc đầu, náu mình bên cạnh Đàn Đạo Nhất.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817353/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.