Tiết Hoàn đứng ngoài điện, đợi nội thị bẩm báo xong rồi, hắn cúi đầu đi vào.
Lưu chiêu dung kề cặp môi son bên tai hoàng đế, đang rủ rỉ thầm thì, ngón tay ngọc ngà đậu lên vạt áo y, họa vòng vòng như câu hồn. Hoàng đế cũng là người không câu nệ tiểu tiết, sau khi trở mặt với hoàng hậu ở chùa Thê Vân thì lại càng chẳng kiêng nể gì, nghe thấy tiếng bước chân, Lưu chiêu dung khẽ đẩy hoàng đế ra, thuận tay kéo lại vạt áo bị lỏng cho y.
“Tiết tướng quân.” Lưu chiêu dung thướt tha thả bước, lúc đi ngang qua Tiết Hoàn, ả mỉm cười liếc hắn.
Tiết Hoàn cụp mắt, nhường sang một bên, chờ Lưu chiêu dung rời đi rồi, hắn bái kiến hoàng đế.
Hoàng đế dùng khăn lụa Lưu chiêu dung để lại lau tay, tựa người ra sau, nhìn Tiết Hoàn, sắc mặt có phần âm u.
Trong chùa Thê Vân, điện của hoàng hậu ẩn giấu nhân sĩ bất minh, đến giờ chuyện này vẫn còn là điều cấm kị. Hoàng đế suy nghĩ một hồi, không đầu không đuôi nói: “Ngươi lưu ý thêm động tĩnh của Vương Huyền Hạc nhé.”
“Vương Huyền Hạc ạ?”
“Phải.” Hoàng đế không giải thích, “Phát hiện có gì bất thường thì bẩm báo cho ta, đừng kinh động Vương Phu.”
Tiết Hoàn cũng không hỏi nhiều, “Vâng.”
Cứ nghĩ đến chuyện này, hoàng đế lại cảm thấy bức bối, nửa chữ cũng không muốn nói thêm nữa, phân phó xong bèn nhân tiện bảo: “Ngươi đi xuống đi.” Không đợi Tiết Hoàn xoay người, hoàng đế lại cầm bản đồ Chung Ly gửi về đặt trên bàn lên, ngó mấy cái, bực bội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-di-khong-noi-nua-ca-ca/1817384/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.