Converter: Mây
Editor: Ý Như
Trình Nghi Bắc về đến nhà thì thấy Tây Thuần đang đứng ngẩn người ngoài ban công, anh đờ người chốc lát, mang văn kiện này nọ cất vào thư phòng, sau đó mới bước ra ban công, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau: “Sao lại đứng ngoài này? Gió lớn lắm, cẩn thận kẻo cảm”.
Tây Thuần quay sang, gương mặt anh phóng đại trong mắt cô.
Thật sự lúc này cô rất muốn biết, khi anh tức giận trông sẽ thế nào.
Vẫn bộ dạng điềm nhiên bất cần, không quan tâm tới ai hay sẽ trưng ra bộ mặt đáng ghét, thật khó tưởng tượng ra anh sẽ điên loạn đập phá đồ đạc hay là gào thét, cái này không biết có ăn khớp với anh không.
“Suốt ngày ở trong phòng, buồn chán lắm”. Cô mím môi, đối với anh động tác này rất thân mật, mà thật ra cũng không có gì, như một thói quen rồi: thói quen ôm ấp anh.
Nói đúng hơn là bọn họ phát triển quá nhanh. Cũng không thể nói là phát triển quá nhanh, phải nói là quá trình có lược bỏ vài giai đoạn, hướng thẳng đến trung điểm, nên luôn thấy thiếu gì đó, tột cùng là thiếu cái gì cũng chẳng ai biết.
Mặt anh thì vùi vào vai cô, nhưng tay vẫn ôm lấy eo cô.
Không hiểu sao ôm cô có thể khiến anh cảm nhận được một loại bình yên chưa bao giờ có trước đây.
Nhắm mắt lại, bản thân như là con thuyền bập bềnh giữa biển lớn, bởi có cô, mà có cảm giác như mình đã tìm được bờ cập bến.
Đây là một cảm giác rất đỗi kì diệu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-ket-hon-khong-tinh-yeu/531216/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.