Chương 74
Tưởng Mộ Tranh buồn bực một lúc lâu, anh tốn nhiều công sức mới có được viên kim cương hồng này, cô nhẹ nhàng nói một câu liền muốn bán đi?
Anh thương lượng cùng Lạc Táp: " Lạc Lạc, thật ra viên kim cương hồng này không giống với kim cương bình thường kia, nó là loại cực kì quý hiếm đấy, nhà lúc nào cũng có thể mua được, em muốn ở nhà như thế nào cũng có thể tìm ra được, nhưng kim cương hồng không phải cứ có tiền là mua được đâu, phải có may mắn nữa đấy, em vẫn là giữ lại đeo đi."
Lạc Táp ra vẻ thẹn thùng: " chính là cái này cũng quá quý giá rồi, cảm giác đeo trên tay mấy cái nhà liền, giống như đang khoe giàu vậy, không âm tâm, vạn nhất bị cướp thì làm sao bây giờ? Em muốn làm phú hào điệu thấp một chút."
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Nói đến như thế còn chưa hiểu đúng không?!
Anh nhìn sâu vào mắt cô, có tia giảo hoạt chợt lóe qua, anh vẫn kịp nhận ra.
" em cố ý!" anh khẳng định nói.
" cố ý cái gì?" cô biểu tình vô tội.
Tưởng Mộ Tranh bắt đầu gãi lên eo cô, Lạc Táp nhịn không được.
" Tưởng Mộ Tranh, anh vô lại!"
Tay cô có vết thương, anh không dám lộn xộn, kịp thời dừng tay lại: " biết được nhẫn kia ý nghĩa không bình thường có phải không hả?"
Lạc Táp lại giả ngu ngơ : " nhẫn kim cương không phải là do bão cát thổi tời sao?"
" lại giả ngu!"
Lạc Táp cười: " em biết nhẫn kim cương này là kinh hỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-mot-chieu/377043/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.