Cận đại tiểu thư đứng dậy đi tới bên sô-pha, nhìn vào tivi, Tom vẫn đang đuổi bắt Jerry không biết mỏi mệt.
“Người uy hiếp ông nội tôi đến nay vẫn chưa bắt được, mà cô thì ngồi đây xem tivi, lại còn cười vui như vậy, đây chính là thái độ làm việc của cảnh sát nhân dân các người sao?”
Cận Ngữ Ca mặc trang phục thể thao, chân đi dép lông xù, còn đeo cả kính gọng đen để che bớt khúc xạ từ vi tính, trông không còn khó gần như buổi sáng.
Kiều Hiểu Kiều vẫn dán mắt vào màn hình, không hề ngẩng đầu lên.
“Đồng nghiệp của tôi đang dốc sức điều tra, trời lạnh thế này nói không chừng họ còn chưa được ăn cơm đấy chứ, cô còn muốn chúng tôi thế nào nữa?”
“Thế tại sao cô không đi đồng cam cộng khổ cùng họ?”
Bấy giờ Kiều Hiểu Kiều mới hướng mắt nhìn Cận Ngữ Ca đang đứng khoanh tay bên cạnh mình,
“Phân công khác nhau.”
“Ồ? Cô là lãnh đạo sao? Được ưu ái phân cho công việc nhẹ nhàng, không phải chịu cực giữa đêm đông giá rét thế này?”
Kiều Hiểu Kiều cười lạnh.
“Lãnh đạo? Lãnh đạo của tổ trọng án đồng nghĩa với việc phải dẫn đầu đi chết, ưu ái sao? Tôi có mặt ở đây chẳng qua vì tôi giống như cô: là con gái. Tôi ở đây để bảo vệ cô, nếu không vẫn phải ngồi ngoài đường chịu đói chịu rét, ưu ái gì chứ?”
Ngữ Ca đứng đấy nhìn cô chăm chăm, Hiểu Kiều vẫn không đổi sắc mặt, chỉ xem như không thấy gì. Cô đành quay trở về bàn làm việc, hai người căn bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-ngua-van/2281049/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.