“Ngươi nhìn ta một canh giờ, có chuyện thì nói.” Triển Cảnh Nham tiếp tục lật xem công văn.
Âu Dương Húc ngồi một bên nhìn chủ tử của hắn như nhìn quái vật, “Người nọ là ai?”
“Ai là ai?”
“Chính là người được ngươi cứu ra từ đám cháy.” Biết rõ còn cố hỏi.
“Không biết.”
“Không biết? Không biết thì ngươi không để ý an nguy chạy vào đám cháy cứu hắn làm gì?” Hắn mới không tin.
“Cứu người.”
Âu Dương Húc không thèm truy hỏi y nữa, hắn biết rõ cố hỏi cũng không được gì, “Được rồi, ngươi đã không muốn nói…. Ta về cung trước đây.” Nhưng hắn cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy.
Triển Cảnh Nham vẫn bảo trì tư thế xem công văn, có lẽ ngay cả chính y cũng không chú ý tới, đã rất lâu công văn chưa được lật sang trang khác.
———————————–
Sáng sớm, Cao Hành đi theo Cao Vấn tới nhà Từ phu nhân, hai người được mời đến thính đường.
Một lát sau, Từ phu nhân mặc bạch linh, đầu đội bạch bố, được hạ nhân dìu đến chỗ ngồi của mình, “Khiến hai vị quan gia đợi lâu.”
“Không sao.” Cao Vấn nói, “Hôm nay chúng ta đến, là muốn hỏi một chút về Từ chưởng quỹ.”
“Mời nói.”
“Từ chưởng quỹ có kết thù với người nào không?”
“Phu quân ta là người làm ăn, làm việc luôn cẩn thận, làm người cũng khéo léo, ta không nghĩ ra có hận thù với ai.” Nói xong, Từ phu nhân cầm khăn tay lau lau nước mắt.
“Phu nhân, đại phu nói người không nên thương tâm quá độ.” Một người trung niên đứng ở bên cạnh Từ phu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-phap-y-xuyen-viet-thanh-ngo-tac/1799151/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.