“Thị lang đại nhân đại giá quang lâm có chuyện gì không?” Trong giọng nói của Cao Hành tràn đầy địch ý.
“A Hành.” Cao Chí nhìn hắn một cái.
Ngô Viêm cười nhìn thẳng A Tài, “Gần đây có khỏe không?”
“… Vẫn khỏe.” A Tài không thích loại gượng gạo này. “Có việc thì nói thẳng.”
Ngô Viêm ngưng cười, “Ta có thể nói chuyện một mình với ngươi không?”
“Thật xấu hổ, Thổ Đậu đang học, ta không thể rời tầm mắt khỏi nó.”
Ngô Viêm thoáng ngập ngừng, nói: “… Được rồi, nghe nói các ngươi đang tra án tử của Lệ Xuân viện….”
“Đúng vậy.” A Tài đoán không ra hắn hỏi cái này nhằm mục đích gì.
“Đã có tiến triển chưa?” Ngô Viêm hỏi.
“Ngươi dùng thân phận gì để hỏi ta vấn đề này?” A Tài hỏi lại.
Ngô Viêm hiểu ý của hắn, nếu là dùng thân phận Thượng Thư đại nhân, vậy vượt quyền. Nếu dùng thân phận bằng hữu, đó là nếu người này còn xem hắn là bằng hữu, trong án kiện có quy định, không thể lộ ra tình huống án tử. “Ta hiểu, ngươi có thể không cần nói cho ta biết tiến triển của án tử, nhưng ta chỉ muốn nói, cho dù ngươi nghiệm thi có khúc mắc gì, Tiểu Dung tuyệt đối không thể tự sát.”
“Tiểu Dung?” Cao Hành lặp lại xưng hô này.
“Ta từng là môn sinh của Dung Xương Dung đại nhân.” Đáp án này vượt ngoài dự đoán của Cao Hành và A Tài. “Dung đại nhân đối với ta có ơn tri ngộ, nếu không có hắn sẽ không có ta ngày hôm nay. Án tử của Dung đại nhân xảy ra, ta chỉ là một đệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-phap-y-xuyen-viet-thanh-ngo-tac/1799169/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.