Thẳng đến lúc Thổ Đậu và Cao Hành đã đi ngủ, Triển Cảnh Nham mới trở về, thấy thiếu niên còn nằm trên võng, y đi đến bên cạnh, “Tại sao còn chưa ngủ?”
“Ngươi cũng như vậy.” A Tài ngồi dậy nhìn y.
“Có việc sao?” Triển Cảnh Nham nhận ra hắn có chút không hài lòng.
“…… Không có.” A Tài đột nhiên cảm giác mình như nữ nhân, chỉ một hai câu mập mờ của người ta mà đã suy nghĩ lung tung. “….Nghỉ ngơi sớm một chút.” Hắn đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng.
Lúc đi qua Triển Cảnh Nham, cánh tay bị y giữ lại, “Ta về nhà xử lý chút việc, tránh người nhà tưởng ta mất tích, cho nên trở về hơi muộn.”
“…… Ta không phải…” Hắn không định hỏi hành tung của y.
“Ta biết rõ, ta cũng không giải thích.” Triển Cảnh Nham nhìn hắn, “Lần sau, nếu ta về muộn, ta sẽ lên tiếng gọi, không cần để cửa cho ta.”
“…. Ân.” A Tài cúi đầu gật gật.
“Kỳ thật….” Kỳ thật cái gì? A Tài ngẩng lên, đột nhiên thấy gương mặt phóng đại của Triển Cảnh Nham, thoáng ngây người, ngạch, tiến triển quá nhanh đi.
Triển Cảnh Nham nghiêng thân về phía trước, nhẹ nhàng nói bên tai hắn, “Ta chuyển đến là có mục đích.”
Hơi thở vướng vít bên tai, lúc A Tài vì rung động mà run nhè nhẹ, Triển Cảnh Nham buông hắn ra, trở về phòng, “Đi ngủ sớm một chút.”
Chỉ để lại thiếu niên đỏ mặt sững sờ trong đêm tối, mở to mắt đứng ở nơi đó…….
Hôm sau, A Tài mang theo hai mắt thâm quầng ra khỏi phòng.
“Ai ….. Tối hôm qua ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-phap-y-xuyen-viet-thanh-ngo-tac/1799181/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.