( Dịch không chính xác lắm đâu … vì ta mò mãi ko ra oa oa . )
Nhìn Lí Kính cung kính lui ra, Thái Tông đế quay đầu nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ, ngữ khí có chút giống như không để ý mở miệng,“Vô Kỵ, Ngô vương tuy rằng trí tuệ, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, ngươi nên nghiêm khắc chỉ dạy hơn …” Dừng một chút, tựa hồ nhớ tới điều gì, nhíu mày hừ lạnh nói,“Đừng để ý thân phận , nên mắng liền mắng, nên phạt liền phạt! Trẫm cũng không hy vọng thấy Lương vương thứ hai!”
Lời này rất là nghiêm khắc, Trưởng Tôn Vô Kỵ nghiêm nghị xác nhận, Thái Tông đế thần sắc hơi hoãn. Thừa Kiền quay đầu, ngón tay trạc trạc trên bụng Cuồn Cuộn còn đang ngủ vù vù, không có nghe đến, lúc này, Ngụy Chinh tiến lên, mặt không chút thay đổi mở miệng,“Bệ hạ, vi thần cả gan, thỉnh bệ hạ di giá đến Lưỡng Nghi điện, nơi này là tẩm điện của hoàng tử không thích hợp thương thảo quốc sự.”
Ngụy Chinh vừa nói ra lời này, ngón tay Thừa Kiền đặt trước Cuồn Cuộn dừng một chút, Thái Tông đế sắc mặt trầm xuống, Trưởng Tôn Vô Kỵ trên mặt hiện lên một tia dị sắc, lập tức cúi đầu, Lý Tĩnh vẻ mặt đờ đẫn.
Thái Tông đế trầm giọng mở miệng,“Ngụy Chinh! Nếu ngươi muốn nói là chuyện Thọ Bàng tướng, vậy ngươi nghe đây , việc này, ý trẫm đã quyết, không cần tái nghị.”
Ngụy Chinh đang muốn mở miệng, Thái Tông đế phất tay,“Ngươi đến đây là muốn thăm Trung Sơn vương , hiện tại người cũng đã thấy , nếu không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-phong-chi-thua-kien/1773397/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.