Cổ Thái y vui sướng “Chỉ cần Tôn Tư Mạc đạo trưởng vừa đến, Hoàng Thượng còn có thể cứu.”
Thừa Kiền mỉm cười gật đầu, trong lòng tự nói, chỉ hy vọng như thế. Nếu, nếu, Tôn Tư Mạc không thể tới đúng lúc … không!! Sẽ không như thế !
Thừa Kiền không dám nghĩ thêm nữa , đơn giản nói vài câu, hỏi tình huống Cuồn Cuộn cùng Châu nhi, biết Cuồn Cuộn tuy rằng thực nghiêm trọng, nhưng còn sống, độc của Châu nhi tuy rằng đã lan tới tâm phế, nhưng còn có hy vọng, trong lòng cũng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi cổ Thái y cùng Hồng Ngọc lui ra, Thừa Kiền gọi Hồng Ngọc lại , vẻ mặt còn thật sự nói “Hồng Ngọc , Châu nhi liền giao cho ngươi. Hảo hảo chiếu cố nàng.”
Vẻ mặt Hồng Ngọc có chút mỏi mệt cũng có chút tiều tụy, gật gật đầu, nói “Điện hạ yên tâm, Châu nhi giống như muội muội nô tỳ, nô tỳ nhất định chiếu cố muội muội của mình.”
Thừa Kiền mỉm cười “Vậy là tốt rồi.”
Dứt lời, liền phất tay cho Hồng Ngọc lui ra.
Chờ khi phòng ngủ chỉ còn lại có mình mình, Thừa Kiền lăn xe, từ từ đến giường, dừng ở nam nhân hôn mê như đang say ngủ trên giường, bình tĩnh trên mặt chậm rãi biến mất, tay phát run , chậm rãi nắm lấy tay nam nhân , mười ngón giao nhau, chậm rãi nắm chặt, cho đến khi ngón tay trắng bệch, vẫn như cũ không muốn buông ra nửa phần.
“Phụ hoàng… Không cần bỏ lại ta…” Cúi đầu như cầu xin , thanh âm nhẹ nhàng ở phòng ngủ vang lên.
Lí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-phong-chi-thua-kien/304309/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.