Gia yến chấm dứt.
Thừa Kiền trở lại Khởi Huy Điện.
Nghỉ ngơi một lúc, Thừa Kiền nằm dựa vào giường, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, thản nhiên mở miệng phân phó nói “Hồng Ngọc, Châu nhi, các ngươi lui ra đi.”
“ Vâng!” Châu nhi có chút lo lắng nhìn xuống sắc mặt mệt mỏi của Thừa Kiền.
Hồng Ngọc trầm mặc lôi kéo Châu nhi cung kính hành lễ lui ra.
Chờ cửa được đóng lại, Thừa Kiền chậm rãi mở mắt, nhìn về phía ‘ Nhật Lạc ’ treo trên đỉnh liêm mạc. Lăng lăng xuất thần, hắn nên làm gì đây? Một màn gia yến này đều nhảy vào trong mắt hắn.
Nhắm mắt nhíu nhíu mày, Thừa Kiền suy nghĩ, rốt cuộc phụ hoàng chỉ là nhất thời sinh lòng tham? Hay là . . .
Mà chính mình, đối phụ hoàng . . .
Nhắm mắt hết sức xuất thần, bỗng nhiên trên trán có cái gì đó ôn nhuyễn nhẹ nhàng chạm vào.
Thừa Kiền theo bản năng mở mắt ra, chống lại đôi mắt u ám thâm trầm.
Đôi mắt u ám thâm trầm kia tràn đầy sủng nịch cùng đau tích, còn có một loại tình cảm gì đó bị kiềm nén cùng không cách nào xem nhẹ, Thừa Kiền lăng lăng nhìn chăm chú, không khỏi vô phương dời đi, không khỏi thấp nam lên tiếng “Phụ hoàng . . .”
Mãi đến khi khuôn mặt tuấn tú chậm rãi đến gần, cùng sự mềm nhẹ rơi xuống trên môi thật cẩn thận tựa hồ sợ dọa đến hắn.
Mạnh mẽ lấy lại tinh thần, vội vàng lui về phía sau, lại bị cánh tay ấm áp sớm đặt bên hông mạnh mẽ kéo lại.
“ Kiền nhi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-phong-chi-thua-kien/304320/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.