Ngày qua mặt trời lặn cũng là lúc trăng treo giữa trời cao. Một sự tuần hoàn không ngừng, là tuần hoàn của thiên địa vạn vật. Những cái đó đâu phải là có ý niệm Thần hồn chủ trì đâu?
Thấy thân thể mình không có Thần hồn chủ trì mà tiến vào cảnh giới "Vô pháp vô niệm". Từng chiêu từng thức của hai bộ "Hổ. Điệp" lần lượt được diễn luyện. Sự biến hóa giữa âm và dương, sự thuyên chuyển hài hòa giữa cương và nhu, nắm vững được nhẹ và nặng được bày ra. Thần hồn Hồng Dịch ngồi ngay ngắn giữa hư không rồi đột nhiên vào lúc đó hắn đã hiểu được chân nghĩa của cảnh giới "Vô pháp vô niệm" này.
Trong Thiên địa, mặt trời mọc ở phía đông, chạng vạng là lặn ở phía tây. Không khí chuyển động, gió thổi, rồi thiên lôi, sấm chớp. Tất cả những cái đó đều chuyển động tuần hoàn không ngừng, vĩnh viễn bất biến và căn bản không hề có ý niệm Thần hồn nào chủ trì. Đây là quy luật đạo pháp của tự nhiên.
" Phật nói: Vô pháp vô niệm. Tiên dạy: Đạo pháp tự nhiên! "
Hồng Dịch hiểu được đạo lý này mà trong lòng lại càng có điều minh ngộ.
Không để ý tới thân thể đang luyện quyền ở phía dưới, Hồng Dịch dựa vào chút minh ngộ trong lòng ấy mà dung hợp vào trong tu luyện "Quá khứ Di Đà Kinh", vận chuyển Thần hồn. Trong hư không, ánh sáng không ngừng tụ tập lên trên Thần hồn khiến Thần hồn đang từ trạng thái vô hình vô chất biến thành Bảo Nguyệt Quang Vương chân thân, chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-than/1414581/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.