Hồng Dịch tám tuổi đọc sách, thông thuộc kinh sử, lại càng sở trưởng trong việc "bới móc" chỗ sơ hở, hung hãn chỉ trích đối thủ.
Đó cũng là thủ đoạn dùng sách vở làm văn chương công kích kẻ khác. Hơn nữa ở trong thi cử, đây là thủ đoạn cần thiết để suy đoán tâm lý, rồi từ đó kích đúng vào học thuyết của quan giám khảo.
Công bằng mà nói, bài thơ này của Vô Địch hầu quả thật có khí phách hào hùng, vô cùng chân động. Trong lòng Hồng Dịch cũng phi thường bội phục. Nếu như để bản thân hắn tự làm, muốn vượt qua khí phách của bài thơ này cũng có chút khó khăn.
Dù sao làm thơ cũng phải có linh cảm, kể cả là thi tiên, thi thánh cũng không thể tùy tùy tiện tiện lập tức làm thơ được.
Tuy nhiên điều này cũng không hề ngăn trở việc Hồng Dịch công kích Vô Địch hầu.
Người đọc sách đều sở trường về thứ công kích này, hơn nữa còn nghiền ngẫm từng câu từng chữ một mà công kích.
Thật bất hạnh thay, thủ đoạn công kích này đã được Hồng Dịch luyện đến lô hỏa thuần thanh rồi.
Trong thơ đối phương xuất hiện một danh từ ít thấy, lập tức từ này trở thành đối tượng công kích của hắn.
Danh từ "ngô câu", từ trước cho tới giờ Hồng Dịch chưa từng nghe qua, hoặc có thể đây là một kiện chí bảo binh khí mà không ai biết đến. Thế nhưng tóm lấy những từ ngữ ít thấy của đối phương, rồi từ đó công kích vào, đây chính là sở trường đặc biệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-than/1414813/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.