Dịch: Linh Dương Đầu Bò
Ngày thứ ba, hai người bắt đầu tiến vào khu vực Tây Tạng, phong cảnh trên đường đi đã không còn giống hai ngày trước đó nữa, con xe Hummer chạy băng băng một mình giữa chốn hoang dại, bầu trời vòi vọi xanh ngắt không thoảng một sợi tạp chất, những đám mây trắng muốt lững lờ trôi, rặng núi dằng dặc không xanh ngát cũng chẳng đầy ắp sức sống tràn ngập cả tầm nhìn như núi phía nam, núi ở đây là những khối cao vút màu vàng cứng lạnh nhọn hoắt như dao gọt, mang vẻ bí ẩn khôn cùng dưới bầu trời mênh mang. Trong tầm mắt mãi chẳng có một dáng người, thỉnh thoảng mới gặp một đàn bò lội nước ngang qua, thành phố đã trở nên quá xa xôi.
Phương Mục dạy cậu lái xe – mắt không được cắm mãi vào vô lăng, phải chú ý nhìn phía trước, không được đạp bộ ly hợp mãi, phải dùng chân ga và phanh xe để kiểm soát tốc độ, đúng rồi, đi đi – gã tuyệt đối không phải giáo viên dạy lái xe đúng quy chuẩn, gã chỉ dạy Phương Thố những điều cơ bản nhất khi lái xe rồi ngồi trên ghế lái phụ xem cậu lái một đoạn, cuối cùng khoanh tay trước ngực nhắm mắt lại ngủ, hoàn toàn không thèm lo lắng gì mà giao cái mạng nhỏ của mình cho một người mới toanh, nói theo cách của gã thì là, đến đường như này còn không lái xe được thì đi xuống cho mấy con bò ngu si kia đạp vào đầu mấy cái, có khi lại khôn ra.
Có lẽ trong cơ thể của phái nam đã có sẵn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thanh/2333450/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.