Dịch: Linh Dương Đầu Bò
Phương Mục bị đánh thức vì tiếng kim loại leng keng chói tai, gã sầm sì vì ngủ không đủ giấc, vất vả bò dậy, nhắm mắt thò chân xuống mặt đất bẩn thỉu quờ quờ một hồi, tìm được đôi dép lê một cách thành thạo, sau đó gã lẹt quẹt đôi dép lê đi ra cửa.
Không biết là vì trời râm hay là vẫn còn sớm, căn nhà vốn đã nghèo túng, đồ đạc lẫn lộn lung tung, trông càng giống nhà ma bóng trắng vật vờ, mang thứ mùi mốc meo cũ kỹ, trong phòng có một cậu bé con đang mím cái miệng nhỏ, mở đôi mắt to nhìn chăm chăm vào Phương Mục phờ phạc, vạt áo vẫn còn đang nhễu nước tí tách, dưới chân là một chiếc chậu rửa mặt bằng inox đổ úp.
Phương Mục giờ mới hiểu được, vỗ đầu một cái rồi nhặt ra chút ký ức hữu dụng từ trong cái đầu toàn là sắt vụn – từ hôm nay trở đi, gã không còn là một thằng đàn ông ngang ngược phóng túng nữa, nuôi một đứa trẻ ranh bảy tuổi còn muốn tự do gì nữa? Muốn thì phải lắp thêm hai đôi cánh nữa.
Sự thật này khiến người ta khá là buồn.
Phương Mục lẹt xẹt đi ra ngồi xuống rìa sofa, ngáp một cái rồi lười nhác hỏi: “Làm cái gì đấy?”
Đứa trẻ sợ hãi, ngón tay xoắn chặt góc áo không dám lên tiếng.
Phương Mục day đầu mày, lại ngáp một cái thật lớn rồi vật vã bò dậy khỏi sofa, đi vào bếp, vừa mở tủ lạnh vừa nói mà chẳng quay đầu lại: “Đói chưa?”
Vẫn không được đáp lại như trước. Phương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thanh/2333486/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.