Anh hỏi thêm: “Còn cần mua gì nữa không?”
Ôn Noãn ngẩn người trong giây lát, rồi theo phản xạ trả lời: “Mua thêm chút tôm nữa.”
Khi thấy Cố Thanh Hàn rời đi, Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm, ôm con gái vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng bé để trấn an: “Không sao đâu, đó là ba của con.”
Ôn Noãn quyết định rằng dù thế nào cô cũng sẽ theo Cố Thanh Hàn đến thành phố Bắc, vì anh là ba của đứa nhỏ, việc để con gái có tình cảm với anh là rất quan trọng.
Khi Cố Thanh Hàn đứng mua tôm, anh liếc nhìn Ôn Noãn và đứa bé. Thấy cô cười tươi ôm con, ánh mắt anh thoáng hiện vẻ suy tư.
Sau khi mua xong, Cố Thanh Hàn bước theo sau Ôn Noãn và đứa bé. Cô không quay đầu lại, chỉ chậm rãi đẩy chiếc xe gỗ phía trước, thỉnh thoảng nói vài câu với con, nhưng không hề nói với anh câu nào.
Trong suốt quãng đường, cô bé ngồi yên trên xe, đôi lúc quay đầu lại, đôi mắt đen lúng liếng nhìn anh.
Cố Thanh Hàn nhìn vào đôi mắt trong sáng ấy, bỗng cảm thấy cả người không thoải mái.
Anh có cảm giác như mình là một kẻ lạ mặt đang theo đuôi hai mẹ con yếu đuối.
Khi trở về khu tập thể, việc đầu tiên Ôn Noãn làm là trả lại chiếc xe gỗ cho chị dâu hàng xóm, rồi đứng lại trò chuyện với chị dâu vài câu.
Trong khi đó, Cố Thanh Hàn đã về nhà trước vì anh còn mang theo vài hành lý.
Khi bước vào nhà, Ôn Noãn nghe thấy tiếng động phát ra từ bếp, Cố Thanh Hàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-the-dong-nguyet/1475099/chuong-21.html