Cố Thanh Hàn đang xếp hành lý thì có một phụ nữ lớn tuổi đến gần, nhìn thấy họ cùng nhau, liền hỏi: "Các ngươi cũng ngồi chuyến này xe à?"
Ôn Noãn gật đầu, nhận ra rằng Cố Thanh Hàn vẫn mặc quân phục, không thể che giấu thân phận của mình.
"Ta tên Đặng Cúc Hương, các ngươi đến tùy quân sao? Nhiều đứa nhỏ lớn vậy?" Cô ấy hỏi với vẻ thân thiện.
Ôn Noãn cũng mỉm cười: "Đúng rồi, tôi từ phía nam G tỉnh đến. Tôi tên Ôn Noãn." Cô nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, nói tiếp: "Cô bé được gần tám tháng rồi."
Nghe vậy, Đặng Cúc Hương mở to mắt, "Xa như vậy sao? Khó trách phải tùy quân. Không thì có thể năm năm mới gặp một lần."
Ôn Noãn nhìn sang Cố Thanh Hàn, nhẹ nhàng nói: "Vâng, nên tôi mới theo gia đình lên đây. Lâu lắm không thấy, tiểu gia hỏa có thể không nhận ra ba ba."
Cố Thanh Hàn đang bận rộn sắp xếp hành lý, nghe được lời này thì dừng lại một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - .]
Đặng Cúc Hương tiếp tục nói, "Tùy quân không phải lúc nào cũng gặp được nhau đâu."
Bà ta nhìn tiểu gia hỏa và hỏi: "Hài tử nhỏ như vậy có thích ứng được với khí hậu ở đây không? Các ngươi mang đủ quần áo không? Nghe nói bên đó không có mùa đông."
Ôn Noãn kiên nhẫn giải thích: "Không phải là không có mùa đông, chỉ là lạnh không lâu và không có tuyết rơi."
Đặng Cúc Hương bắt đầu kể về quê hương của mình, nói về khí hậu và cuộc sống ở thôn quê. Ôn Noãn chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-the-dong-nguyet/1475166/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.