“Giáo chủ…” Gương mặt Cao Phóng đầy vẻ lo lắng. Quân Thư Ảnh cúi đầu, trốn tránh ánh mắt Cao Phóng.Hai người im lặng một lúc lâu.
Cửa phòng chỉ hé mở, Cao Phóng đi chân không, có vẻ như hắn đã chạy vội tới phòng Quân Thư Ảnh. Ánh trăng và cơn gió lạnh lay động khắp căn phòng tĩnh mịch.
Quân Thư Ảnh ném áo khoác lên đầu Cao Phóng. Cao Phóng ngồi xuống giường, choàng áo khoác vào thân thể đang run lên vì lạnh của mình.
Quân Thư Ảnh thấy thế liền truyền cho Cao Phóng chút nội lực, giúp hắn xua tan rét lạnh.
Cao Phóng xua xua cổ tay tím bầm của mình, lên tiếng: “Giáo chủ, ngươi lại gặp ác mộng?”
Quân Thư Ảnh “ừ” một tiếng.
Cao Phóng cẩn trọng nói: “Khi đó…”
“Sở Phi Dương đã chết.” Quân Thư Ảnh thấp giọng nói.
Cao Phóng liền lộ vẻ mặt bi thương, muốn lên tiếng nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào.
“Thật buồn cười…” Quân Thư Ảnh cười khổ.
“Thanh Lang có nói… Khi đó là do Sở Phi Dương cùng hắn liên thủ nhiễu loạn kế hoạch của Giáo chủ.” Cao Phóng dừng lại, nhưng xem ra Quân Thư Ảnh không tức giận, thậm chí không sợ hãi, như thể y không quan tâm đến chuyện này, vì vậy hắn tiếp tục: “Chỉ là không biết bọn họ có tính đến việc Sở Phi Dương…”
“Ngươi muốn gặp tên tiểu tử họ Tín kia không?” Quân Thư Ảnh đột nhiên nói.
“Cái gì?” Cao Phóng trố mắt, một lúc sau mới chua xót nói: “Sao có thể không muốn. Cậu ta vô tình, nhưng ta không cách nào quên được cậu ta.”
“Hay là ta mang hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thu-mi-anh/2653242/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.