Ba tháng xuân, thời tiết dần chuyển ấm.
Đã hơn một tháng kể từ khi bặt tin về Sở Phi Dương. Giang hồ vẫn lưu truyền những lời đồn đãi mơ hồ về những việc xảy ra bên bờ vực, dẫn đến việc Sở Phi Dương chết.
Gương mặt Quân Thư Ảnh vẫn lạnh lùng không thay đổi, nhưng vì có chút ảnh hưởng đến mình nên y chỉ ra lệnh thuộc hạ đi tra xét những lời đồn đãi đã lan truyền khắp chốn giang hồ.
Đối với những lời đồn về việc Sở Phi Dương chết hay chưa chết, y hoàn toàn không có hứng thú, ngược lại việc sơn tặc lưu phỉ tàn sát bừa bãi lại hấp dẫn y, y không ngại khó nhọc đến tận vùng bị hại, thuận tay tiêu diệt mấy tên đạo tặc, cũng có thể gọi là tạo phúc khắp nơi.
Thế là lại dấy lên lời đồn là xuất hiện một cao thủ thần bí xuất thân mơ hồ, và không ít người cho rằng đó là Sở Phi Dương – người đã mất tích. Quân Thư Ảnh cũng không buồn làm sáng tỏ mọi chuyện, cứ như thể đó chính là chủ ý của y. Mọi người theo thói quen gán hết mọi công trạng cho Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh cũng không cần loại hư danh này, sau khi giải quyết bọn thổ phỉ chỉ ở lại lẳng lặng xem người dân thể hiện tấm lòng cảm kích của mình mà ca tụng Sở Phi Dương, thiên ân vạn tạ hắn rồi y mới chịu rời đi.
Hiện tại Quân Thư Ảnh chỉ biết là mình muốn gặp Sở Phi Dương. Nhưng phải làm sao, y cũng không biết, mà cũng không muốn nghĩ đến.
Dù y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thu-mi-anh/2653321/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.