Lỗ tai Tịch Tích Chi run lên, có chút không xác định nhìn một chồng lớntấu chương trên thư án, thật xử lý xong sao? Nàng nhớ rõ ràng An HoằngHàn có một thói quen, thích đặt hết tấu chương cần xử lý ở phía bênphải, sau đó xử lý một lần, như vậy sẽ không lộn xộn. .
Tịch Tích Chi nhìn tấu chương thật cao ở bên trái, cảm thấy hoài nghi.
"Ngươi thật xử lý xong?" Ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm chồng tấu chương, rất là nghi ngờ.
An Hoằng Hàn cảm thán trong lòng, bình thường ngốc nghếch hồ đồ, sao đến lúc này, đầu nhỏ của Tịch Tích Chi lại đột nhiên thông suốt? Chỉ là cóthể lưu ý thói quen nhỏ này của hắn, cũng nói lên con chồn nào đó cũngkhông phải không có tim không có phổi, vẫn biết quan tâm hắn.
Tâm tình An Hoằng Hàn nhất thời khá một chút, cũng không để ý tấu chương trên thư án, bàn tay khoác lên trên đầu vai Tịch Tích Chi, "Trẫm nói. . . . . . đã xử lý xong, bên kia là xử lý xong rồi, ngươi dám có dị nghịgì ư?"
Khí thế cả người An Hoằng Hàn vốn đã cực kỳ dọa người, lúc này nghiêmmặt lên, mỗ hài tử không có can đảm lập tức biến sắc, lắc đầu với hắn,không biết xấu hổ nói: "Xử lý xong."
Chỉ là nhìn một chồng tấu chương, trong lòng Tịch Tích Chi lại có tính toán, An Hoằng Hàn là muốn đi chơi với nàng.
Hai người cùng đi con đường nhỏ trong hoàng cung, con đường phủ kích đáấm, lúc đạp lên sẽ có tiếng vang. Nhưng khi ngươi đi đã lâu, sẽ cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thu-thanh-phi/86506/quyen-2-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.