Ba Yêu Tinh nhìn thấy một màn này, đều thật tâm cười một tiếng, lắc đầu hướng Tịch Tích Chi, tựa như muốn nói. . . . . . Chúng ta không trách ngươi.
Y Nha Y Nha. . . . . . Ba Yêu Tinh không biết đang gì đó, dù sao Tịch Tích Chi nghe không hiểu.
Bọn họ giống như ông nói gà bà nói vịt, Tịch Tích Chi nhìn các nàng ấp úng đôi môi mấp máy, không đoán ra ý tứ các nàng biểu đạt. Bất đắc dĩ các nàng, lại xem bản thân, nhìn lại An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi nhất thời cảm thấy. . . . . . Trước kia An Hoằng Hàn Năng có thể nghe hiểu ý tứ mình muốn biểu đạt, quả thực là rất giỏi!
"Đêm đã rất khuya rồi, làm cho các nàng biến trở về bươm bướm đi, hoàng cung không thích hợp bọn họ." So sánh với Tịch Tích Chi, ba Yêu Tinh đến cả đối thoại với con người, đều nghe không hiểu. Ngộ nhỡ bị người bán, chắc rằng còn vì người ta kiếm tiền.
Tịch Tích Chi cũng cực kỳ đồng ý quyết định đó, lại làm mẫu lần nữa cho các nàng xem, để các nàng làm theo mình. Từ trong đan điền vận khởi từng sợi linh lực, thúc giục linh lực để biến trở về hình dạng ban đầu.
Tịch Tích Chi vừa mới bắt đầu điều động linh lực, một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, trong nháy mắt bao trùm nó lại. Tịch Tích Chi phát hiện tóc của mình cũng có thể thúc giục linh lực, để biến thân, nhất thời vui mừng cười toét cả miệng.
Y phục không được chống đỡ, ‘phịch’ một tiếng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thu-thanh-phi/86560/quyen-2-chuong-9-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.