Từ lúc kí ức hiện lên trong đầu, Tịch Tích Chi đã không còn cảm thấy sợ hãi như vừa rồi. Vẻ mặt thản nhiên, dù sao lần này đi tới thế giới này vốn là một món lời do nàng nhặt được, ít nhất nàng sống lâu được thêm mấy tháng, đây chính là chuyện mà người khác cầu không được. Nếu nói đến người chịu thiệt thòi? Như vậy không thể nghi ngờ là An Hoằng Hàn, hắn vất vả khổ sở nuôi nàng béo mập lại không đòi thu lại được chút ích lợi nào.
Khói mù càng lúc càng dày đặc, hun đốt đến mức khiến thần trí Tịch Tích Chi ngày càng mơ hồ, đầu nặng như trì, suy nghĩ dần dần đứt quãng.
Phía ngoài cung Yên Vưu, mười mấy thị vệ đang âm thầm nhìn chằm chằm tình hình.
“Bẩm báo thị vệ Ngô, tẩm cung Lục Công Chúa bốc cháy rồi." Một thị vệ mang đao cuống quýt chạy tới bẩm báo.
Trong không khí có mùi khét.
Từ xa nhìn lại, khói mù từng chút bay ra từ ngói Lưu Ly.
Ngô Kiến Phong nhíu mày, "Mau! Đi dập hỏa."
Bệ hạ phân phó còn tại đó, ngộ nhỡ con chồn nhỏ gặp chuyện không may, bọn họ đều đừng nghĩ được sống.
Ngọn lửa càng cháy càng lớn, từng trận khói bay ra từ tẩm cung. Khi Ngô Kiến Phong dẫn người chạy đến, nơi đó đã ngập tràn trong ánh lửa. Nơi bốc cháy là tận cùng bên trong tẩm cung cho nên tạm thời còn không có cháy ra bên ngoài.
Ngô Kiến Phong nhìn khói càng ngày càng dày đặc, trái tim đông lạnh lại một nửa.
Đúng lúc ấy thì có bóng dáng hai người chạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thu-thanh-phi/86582/quyen-2-chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.