"Không phải nó chết đó chứ?" Sở Uyển Nhược lo lắng đề phòng, chỉ vào túi khẩn trương nói: "Thập Mai, ôm nó ra nhìn thử xem."
Thập Mai lấy tay thò vào trong túi, run rẩy ôm tiểu thú ra, nhưng ngón tay mới vừa đụng vào lông tiểu thú đã bị nó cắn, cô ta đau đến thét chói tai, rút tay về, kéo theo cả tiểu thú cắn không bỏ bên trong ra.
Sở Uyển Nhược nhìn tiểu thú còn có sức lực cắn người, nội tâm dần buông lỏng, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Kêu la cái gì? Cũng không phải chưa từng bị cắn? Có cái gì mà kêu? Câm miệng cho bổn phu nhân!"
Sở Uyển Nhược duỗi tay ôm tiểu thú lên, nhìn ngón tay đầy máu của Thập Mai trong miệng tiểu thú, trong ánh mắt nàng ta hiện lên chán ghét, ngón tay trắng nõn vuốt ve trên người tiểu thú.
"Tiểu khả ái, tiện tì ngu xuẩn này không hiểu quy củ mới dùng biện pháp thô bạo mang ngươi đến. Ngươi cắn chết cô ta, tốt nhất cắt đứt ngón tay của cô ta, cô ta đáng bị cắn, không cần đồng tình." Sở Uyển Nhược mặt thì tươi cười nhưng lời nói trong miệng lại cực kỳ ác độc: "Không cần phải sợ, đã có bổn phu nhân ở đây, cô ta không dám làm gì ngươi đâu, tiểu khả ái ngươi cứ cắn thả thích!"
Thập Mai nghe Sở Uyển Nhược nói, tâm cô ta đều lạnh.
Tiểu thú bỗng nhiên buông lỏng ngón tay đầy máu của Thập Mai ra, có loại xúc động muốn cắn Sở Uyển Nhược.
Chả trách sao ác tì độc ác như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-thu-vi-phi/2231571/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.