“Kise-kun, cậu nên nghiêm túc” Kuroko vẫn không rời mắt khỏi bóng, nói với Kise.
“Tớ biết rồi, Kurokocchi,” Kise cong cong mắt, cười nói, “Có Kurokocchi luôn bên cạnh hỗ trợ, tớ tất nhiên sẽ luôn tập trung, không chừng lát nữa, có thể học được nhiều thứ mới!”
“Ừm.
” Kuroko gật gật đầu, thình lình xuất hiện bên cạnh PG (hậu vệ dẫn bóng),tiện tay đánh rơi bóng của hắn, cậu đang suy nghĩ nên ném cho ai, không ngờ lại bị ba người bao vây!
Cả đội chỉ có năm người thi đấu, vậy mà cử ba người kèm mình!
Kuroko nhăn mày, đối thủ đã nhìn ra cậu không có khả năng tấn công sao? Ba người này so với Kuroko tất nhiên khoẻ mạnh hơn, trong đó có cả đội trưởng lẫn SF (tiền phong phụ) ban nãy lớn tiếng khinh miệt bọn họ.
“Ha, nhỏ con vậy,” SF (tiền phong phụ) này là loại người chuyên khiến người ta chán ghét, hắn rũ mắt nhìn Kuroko, trong mắt khinh thường lời lẽ thì khinh miệt, trào phúng nói, “Chỉ cần bóng không truyền đi, ở trên tay mày bóng đã thành vô dụng rồi, ngay cả ném bóng cơ bản gần rổ cũng không làm được, mày không phải lần đầu tiên chơi bóng chứ?”
Kuroko giữ bóng thật chặt, mím môi, người này đang ám chỉ trận lần trước mình làm mất bóng, Kuroko cắn chặt răng, ánh mắt càng thêm kiên cường, đảo mắt nhìn khung úp rổ, làm một thư thế quen thuộc.
Chỉ thấy Kuroko một tay nâng bóng, một tay khác lấy đà giống như muốn đám bóng bay lên cao.
“Có làm gì cũng chẳng vào nổi rổ!” SF (tiền phong phụ) nói, còn vị đội trưởng thì từ đầu đến cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-tiem-can-cua-anh-sang-va-cai-bong/411657/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.