“Bây giờ ngẫm lại, lúc đó em quả thật ngốc nghếch quá”. Đường Uyển lắc đầu, chuyện lúc trước xảy ra, nàng chỉ biết dùng từ “ngốc nghếch quá mức” để hình dung, sau đó cười. “Trong lòng rõ ràng biết Đường phu nhân tuyệt đối không cho mình quay về, nhưng vẫn nghe theo miệng lưỡi ngon ngọt của người nọ, chiều theo ý hắn, giấu giếm cha mẹ bản thân đã bị nhà họ Lục đuổi đi, sống ở nơi hắn đã chuẩn bị tốt…”.
“Huệ Tiên tỷ tỷ chắc chắn rất yêu hắn ta”. Lâm Ngữ Khê nhìn Đường Uyển, đáy mắt không một tia khinh thường, chỉ có khâm phục và thương tiếc — nếu không phải yêu Lục Vụ Quan sâu đậm, làm sao chị ấy có thể để Lục Vụ Quan sắp xếp cho chị ấy như sắp xếp cho một ả nhân tình?
“Trước yêu bao nhiêu, giờ hận bấy nhiêu”. Đường Uyển gật đầu, sau đó cười chua chát. “Đã nhìn thấu con người Lục Vụ Quan, chị cũng không biết vì sao chị lại từng yêu hắn đến vậy, chẳng thể hiểu nổi nhớ mãi không quên hắn chỗ nào, thậm chí ngay cả chết cũng không sợ”.
Lâm Ngữ Khê giật mình bất ngờ, Lâm Ngữ Hội cũng kinh ngạc nhìn Đường Uyển, Đường Uyển thản nhiên mỉm cười. “Sau khi nghe tin hai nhà Lục Vương đính hôn, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, đuổi hết các nha hoàn và ma ma ra…”.
“Ôi ~”. Lâm Ngữ Khê sợ hãi kêu lên, sau đó che miệng chăm chú vào Đường Uyển, không thể tưởng tượng nổi người đang ngồi trước mặt mình, thần sắc khỏe mạnh, thoạt nhìn thanh thản như thế mà từng nghĩ đến chuyện tự tử.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-uyen-song-lai/375425/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.