Khi bà đỡ Ngô ma ma đến, Phùng Uyển Nhược đã được đưa vào phòng sinh vừa chuẩn bị tốt, nhà họ Lục đầm trong không khí nặng nề, nhưng không rối loại như ban nãy, Phùng Uyển Nhược la hét tiếng sau to hơn tiếng trước như lên cơn điên, Đường phu nhân và Lục Du lo lắng chờ bên ngoài phòng sinh, nhìn thấy bà đỡ cứ như nhìn thấy cứu tinh.
“Ngô ma ma, bà tới!”. Đường phu nhân rốt cuộc bớt lo, bà ta nhìn Ngô ma ma, nói. “Con bé không cẩn thận bị ngã, chảy nhiều máu, bụng cũng vô cùng đau đớn”.
“Lớn tháng như vậy rồi, sao lại bất cẩn để thiếu phu nhân ngã?”. Ngô ma ma rửa tay bằng nước ấm nha hoàn bưng tới, vừa hỏi. “Ra máu, bụng lại đau, tám chín phần mười muốn sinh non, sinh ở tháng này nguy cơ nguy hiểm cho sản phụ rất cao”.
“Tôi biết, đành phiền toái bà tốn sức nhiều hơn”. Đường phu nhân bản thân từng sinh con qua, vẫn là lớn tuổi sinh con nên đương nhiên biết sinh non nguy hiểm thế nào, dù Phùng Uyển Nhược thân thể có khỏe mạnh hơn người bình thường cũng vậy, bà ta nhìn Ngô ma ma. “Nếu là lúc vạn bất đắc dĩ, Ngô ma ma à, nhớ phải cứu cháu nội tôi!”.
Giữ đứa nhỏ khó giữ được người lớn – Ngô ma ma không biết nghe qua đã bao lần, nhưng cái kiểu chưa đến bước đường cùng đã nói trước thế này thật đúng là lần đầu gặp. Ngô ma ma âm thầm thở dài, nhưng không tỏ vẻ hay cho ý kiến gì.
“Mẹ! Sao có thể nói như vậy!”. Lục Du không ngờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-uyen-song-lai/689017/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.