Kinh thành.
Sau lưng Nguyễn Cung ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tiếng mõ canh ba vừa vang, y mới bước vào thành, liền nghe thấy dân cư xung quanh bàn tán về một cọc đại sự.
“Không biết năm nay Hoàng thượng muốn chỉ hôn, sẽ chỉ định bao nhiêu mối lương duyên?”
Thời tiên đế, chuyện tứ hôn chỉ dành cho con cháu tông thất. Nhưng đến khi kim thượng kế vị, việc tứ hôn liền không ngừng mở rộng, từ hoàng thân quốc thích cho đến những thế gia đại tộc trong kinh thành, bất luận văn hay võ đều có thể lọt vào hàng ngũ được chỉ hôn.
“Trong kinh, chuyện liên hôn giữa các hào môn thế gia nào phải chuyện ngẫu nhiên? Nói là Hoàng thượng ban hôn, nhưng hơn phân nửa vốn đã được sắp đặt từ trước, chỉ là đến lúc ấy nhờ một câu vàng ngọc của Thánh thượng mà thuận thế thành toàn.”
Nguyễn Cung trong lúc chờ tiểu nhị bưng trà đến, nghe thấy người ngồi ở giữa cười bảo: “Năm ngoái, những nhà được chỉ hôn toàn mấy quý nhân quen mặt, chẳng có gì mới mẻ. Nhưng năm nay lại khác.”
Câu ấy vừa dứt, liền có kẻ hỏi: “Chẳng lẽ năm nay Hoàng thượng định chỉ hôn cho… vị kia?”
Vừa nhắc đến ‘vị kia’, mọi người đều phấn chấn tinh thần.
Có một tiểu tử mới từ ngoài kinh vào, không hiểu đầu đuôi, gãi đầu hỏi: “‘Vị kia’ là ai vậy?”
Cả bàn liếc hắn ta bằng ánh mắt ‘ngươi thật chẳng biết gì’. “Còn có thể là ai? Tất nhiên là thượng khách trong yến hội Trung thu hằng năm, bao nhiêu người mòn mỏi con mắt muốn kết thân cũng chẳng trèo lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duy-hua-hau-phu-nhan-chi-nguyen-nang-la-phu-nhan-hau-phu/2982394/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.