“... Nữ nhi Đỗ thị không còn phụ mẫu, vị hôn phu cũng đã mất, hôn sự của nàng, toàn bộ để Hoàng thượng định đoạt là được.”
Hoàng thượng nâng cằm, hỏi: “Có cần thỉnh ý chính cô nương ấy chăng?”
Nam nhân chậm rãi lắc đầu: “Thánh ý đã định, không cần hỏi đến nàng.”
Hoàng thượng nghe vậy liền bật cười:
“Nếu Duy Thạch ngươi muốn nàng, trẫm sẽ ban chỉ tứ hôn. Chờ qua trung thu, trẫm để nàng trở thành tân nương của ngươi.”
“Thần khấu tạ Hoàng thượng.”
......
Trong Chẩm Nguyệt Lâu, tiếng người ồn ã, kỳ thi mùa xuân đã cận kề, mọi thanh âm khi gần khi xa như dội vào tai Đỗ Linh Tĩnh, khiến nàng đau nhức, đầu óc choáng váng. Nàng gắng bước ra ngoài, vừa đi được hai bước liền loạng choạng, suýt ngã.
Có người vội đỡ lấy nàng. Nàng quay đầu, thấy đó là Lục Lang.
Tưởng Phong Xuyên dìu nàng đứng vững, mắt hắn ta vằn tơ đỏ, ánh vào đôi mắt nàng. Có lẽ vì men rượu, giọng hắn khàn khàn, như đá vụn cọ qua cổ họng:
“Ta hoài nghi cái chết của Tam ca, cũng có liên quan đến hắn.”
Lời vừa thốt ra, cả tòa Chẩm Nguyệt Lâu như lắng lại.
Đỗ Linh Tĩnh mở to mắt: “Ngươi nói... Tam Lang?!”
Nguyễn Cung bước nhanh lên chắn trước, vội vàng quát: “Lục gia, không chứng cớ, há có thể tùy tiện phóng lời?!”
Tưởng Phong Xuyên bật cười nhạt, như chẳng thèm để tâm.
Ngọn đèn hành lang chập chờn lay tắt, soi mơ hồ trên gương mặt người này.
“Các ngươi giờ có thể chưa tin. Nhưng ta nhất định sẽ tìm được chứng cứ.”
Giọng nói khàn đặc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duy-hua-hau-phu-nhan-chi-nguyen-nang-la-phu-nhan-hau-phu/2982446/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.