Tỉnh dậy lần thứ 2, tôi thấy đỡ mệt nên xuống giường. Có tiếng lạch cạch trong nhà vệ sinh, cửa khép hờ, tôi lén nhìn vào. Gần như tôi chết lặng vì cảnh đó. Tên Giả Kiệt bị ngã xõng xoài ra, chiếc xe lăn bị nghiêng đổ, khuôn mặt hắn tím tái,tay đập xuống nền, tức giận. Chỗ hắn nằm có vũng nước. Có lẽ hắn muốn đi vệ sionh nhưng không ai giúp. Tôi quay ra, dựa lưng vào tường. Tất cả là do hắn đã cứu tôi. Vì tôi mà hắn cũng đã chịu đựng rất nhiều. Có lẽ cũng vì thế mà suốt mấy năm liền, hắn đã trút giận lên tôi,biến tôi thành con rối. Tại sao? Tại sao ông trời phải làm thế, khiến tất cả phải khổ sở. Gia lúc đó tôi chết đi thì mọi chuyện đã không xảy ra. Nhìn giọt nước mắt lăn trên má hăn, tôi nghẹn lại. Trở về phòng, tôi gọi cho Hoàng Ân. Chỉ 2’ sau anh ta có mặt nhưng có cả tên mắc dịch Giang Hữu Thần nữa. Tôi chỉ bảo hai người họ vào nhà vệ sinh giúp tên Giả Kiệt. Hai tên mắc dịch ngơ người, định phản đối việc giúp kẻ thù nhưng nhìn con mắt đỏ ngòm của tôi, họ đành ỉu xìu vào giúp.
Ngồi ngoài ghế, có nghe loáng thoáng tiêng cãi nhau rồi lại im bặt. Tôi thấy lo liền đi vào phòng. Hoàng Ân cau có:
-Đã giúp hắn rồi lại còn mang vẻ mặt. Đây cốc cần. Con gà xì que này đúng là không biết điều.
Giang Hữu Thần cũng đi ra, cầm nhẹ vảo tay tôi, làm tôi giật mình. Hắn nói:
-Đi theo anh, anh có việc cần nói.
-Để sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duyen-co-roi-phan-em-giu-do/568426/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.