Tôi đến trường vào tuần tiếp theo. Giờ thì hẳn tôi không biết nụ cười là gì nữa rồi. Tôi như một cái xác không hồn. Tại sao? Tại sao tôi lại thành ra thế này? Từ hôm đó, Hữu Thần cũng không đến tìm tôi nữa. Tôi bước vào cổng trường thì một cảnh tượng đập vào mắt tôi: Hữu Thần, hắn… hắn đang kiss Lý Tâm Như. Ánh mắt của Lý Tâm Như nhìn tôi không phải là ánh mắt của sự sung sướng hạnh phúc mà là của sự đau khổ, thất vọng. Chẳng phải cô ta đã có thứ cô ta muốn sao??? Tôi lạnh lùng bước qua, như chưa hề thấy gì. Loại đàn ông như thế không đáng để tôi rơi nước mắt nữa. Ái Lệ và Vi Diệp thì chỉ dám len lén nhìn theo tôi chứ không dám lên tiếng gì. Quả thật nhìn tôi bây giờ rất đáng sợ. Tôi hận tát cả, hận chính bản thân mình…
Cả tuần sau đó, và sau đó nữa, tôi không thấy bóng dáng hắn đến trường. Thỉnh thoảng tôi thấy Lý Tâm Như đứng một mình, nhìn ra xa xăm, thở dài. Sao lại vậy? Tất cả đều không đúng. Đáng lẽ cô ta phải hạnh phúc chứ? Hoàng Ân cũng mất tiêu luôn. Tôi hỏi Vi Diệp thì mắt nhỏ rưng rưng rồi chạy mất tiêu luôn. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có ai cho tôi biết không?
Tôi vẫn cứ mang theo nối hận tên phản bội ấy mà không thèm đụng mặt Lý Tâm Như. Cô ả đang khóc một mình ở sau trường. Tôi định làm ngơ đi qua nhưng cô ả gọi lại:
-Dương Liễu Liễu! Đợi đã…
-Có chuyện gì? –Tôi hỏi, giọng lạnh tanh.
-Thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duyen-co-roi-phan-em-giu-do/568431/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.