Trong lòng sự ngang bướng cường ngạnh của thanh niên, càng thêm bị kích ra. Giống như một hạt giống nho nhỏ vì quyết tâm đấu tranh cùng với Nam Cung Ngự Cảnh, mà càng ngày càng lớn, cao đến cành lá xum xuê.
Muốn cứ như vậy mà giam cầm nàng sao? Hừ, vậy phải xem bản thân nàng có nguyện ý hay không. Trong lòng không biết là giận ai, tóm lại, đầy ngập u sầu cứ quanh quẩn lấy nàng, nàng nói với chính mình, đây là vì bất mãn Nam Cung Ngự Cảnh , vì hắn đã tước đoạt đi tự do của nàng nên nàng mới phẫn nộ, nàng nói với chính mình, chỉ cần mình có thể như cánh chim, bay được ra ngoài thì sẽ không còn đau lòng như vậy nữa.
Tự nhủ như thế, nhưng vẫn nhịn không được mà tự hỏi, hắn, vì sao lại đối với nàng như vậy? Hắn nên biết, một người đã có thói quen sử dụng võ nghệ, đột nhiên mất đi võ nghệ thì có ý nghĩa gì, đó là loại cảm thụ so với chết còn tuyệt vọng hơn. Chẳng lẽ, chỉ vì dục vọng ích kỷ muốn giữ lấy nàng mà hắn lại làm như vậy?
Có phải nếu nàng thuận theo hắn, hắn sẽ thả nàng rời đi? Hắn giam cầm nàng như vậy, là vì hắn còn không có được thứ mà hắn muốn, hoặc là, vì cái tự tôn nam tính buồn cười của hắn.
Lại một lần nữa mí mắt vung lên, nàng nở nụ cười toe toét, nhưng hàng lông mày lại khoá chặt, làm cho gương mặt nhăn càng sâu, nụ cười này, mang theo tất cả cõi lòng tan nát, tất cả đau khổ...
Khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duyen-he/2221832/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.