Thủy Dạng Hề nhìn thân ảnh Tống nương biến mất, nhất thời ngưng trọng không nói gì. Hai tay hơi hơi nhẹ nắm, chậm rãi, càng ngày càng gấp, thẳng đến móng tay chạm vào thịt, truyền đến một trận đau đớn rõ ràng, mới buông lỏng tay ra. Vu Nhi? Nàng thế nhưng lại quên nàng ta.
Trong lòng có chút lạnh cả người, không phải tiếc hận, không phải hối hận, như một cảm giác mát, theo đáy lòng truyền khắp toàn thân. Xem ra, không có người thiện lương, sẽ không học người khác phát thiện tâm, chẳng những chiếm không được tốt, ngược lại rước lấy một thân họa.
Nàng, không phải là người quá tốt và thật tình sao?
Một cái cười khẽ lạnh lùng, quả nhiên trào phúng đến mức tận cùng, đó là đối chính mình một loại bất mãn.
Nam Cung Ngự Cảnh đột nhiên cảm giác được trên người nàng tản mát ra hàn ý nhè nhẹ, không khỏi sửng sốt. Chỉ thấy tay nàng dưới sa mỏng thấp thoáng nắm tay chậm rãi buông ra, chính là, cả người tựa hồ lâm vào trong một loại hoảng hốt.
Hắn từ trên ghế da hổ đứng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, trong dự kiến, không chút nào cố sức đem nàng mang hướng ghế dựa ngồi xuống, một tay phủ phủ mày của nàng, rồi nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?"
Thủy Dạng Hề ngẩng đầu nhìn hắn, đơn giản suy tư, tay không khỏi nắm thật chặt, nói: "Vu Nhi mất tích, sợ là không đơn giản."
Cảm giác được nàng nói có chút ngưng trọng, Nam Cung Ngự Cảnh cầm lấy tay nàng, nói: "Như thế nào?"
Thủy Dạng Hề cúi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duyen-he/2221879/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.