Thiên Xu là Đỗ Uyển Minh, Nam Minh ta cũng nhớ ra rồi, hồi ấy hắn kêu Khương Tông Đạc. Chẳng trách sau khi ta lên thiên đình, hắn nhìn bản tiên quân mà cứ như nhìn đấu thủ trong cuộc chọi gà. Lúc còn ở trần gian, thật ra ta với hắn cũng chẳng có dây mơ rễ má gì với nhau. Cha hắn là võ tướng nhị phẩm, chức quan thấp hơn cha ta chút xíu, ngày lễ ngày tết cũng thường biếu tặng nhà ta mấy món đồ. Nhưng tên tiểu tử này từ nhỏ đã cực kỳ khí phách, chưa thấy hắn theo cha tới nhà ta chào hỏi bao giờ.
Đỗ Uyển Minh – ba chữ này khi còn nhỏ đã từng là cơn ác mộng của ta. Cha của y với ông già nhà ta khi xưa cùng là tiến sĩ đề tên trên một bảng, nhưng con đường thăng quan tiến chức lại không được thuận lợi bằng cha ta. Sau này giữ một chức quan, làm việc tận tâm tận lực lại chẳng được lòng người khác, đấy là Ngự sử đại phu[1] . Đỗ Uyển Minh cùng tuổi với ta. Từ nhỏ y đã được người ta phong là thần đồng, cha ta vẫn thường đem y ra so sánh với ta.
[1] Ngự sử đại phu là một chức qua có từ đời nhà Tần, chịu trách nhiệm giám sát quan lại, quản lý những bộ sách, kinh, điền tịch quan trọng của nước nhà, soạn thảo những văn bản quan trọng như chiếu thư…, nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất chính là quan sát và tìm ra những sai phạm của các quan cũng như hoàng đế, đưa ra lời can gián.
Đỗ Uyển Minh năm ba tuổi đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duyen-no-dao-hoa/2277812/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.