Quảng Vân Tử, người này phỏng chừng năm mươi chưa tới, nhưng bốn chục lại thừa. trong khoảnh khắc khi mở mắt ra, ta liền ngửi thấy ngay một thứ mùi hôi hám, làm bản tiên quân xây xẩm mặt mày, thứ mùi ấy như đang nói lão đạo sĩ đã lâu lắm rồi chưa tắm rửa.
Ta đưa tay sờ soạng, dưới cằm có râu, tương đối dài, chạm vào thấy dính dính. Nhấc lên nhìn, lại bắt gặp một con bọ đang xông pha ngang dọc giữa những kẽ hở của túm râu dày đặc, dường như đang kiếm ăn, quả thực ta không “đành lòng” mở mắt ra nhìn tiếp.
Hoành văn lơ lửng trên không ném cho ta một câu: “Lão đạo sĩ nhếch nhác hôi hám như thế này, đừng hi vọng ta sẽ ở cạnh ngươi, khi nào tắm rửa sạch sẽ xong ta lại tới”. Sau đó liền không thấy tăm hơi hắn đâu nữa. Thật đúng là, lão đạo sĩ này chẳng lẽ nhếch nhác bằng thi thể của Lý Tư Minh sao? Ngươi lúc đứng cạnh quan tài thì nói hay như hát, bây giờ lại thế này.
Trên người không một chỗ nào không thấy ngứa ngáy, ta thò tay ra sau cổ, gãi, xát ra một cục ghét thuộc hàng tầm cỡ. Phủi đi, xát lại, lại phủi, cũng thú vị ra trò.
Đầu là chỗ ngứa dữ nhất, cứ cảm giác như có thứ gì đó đang chạy ngang chạy dọc. Nghe nói trên đời có một loại côn trùng gọi là bọ chét, chỉ sợ cái thứ này là nó.
Cửa vẫn đập uỳnh uỳnh, ta gãi đầu, vừa dùng một tay chà ghét vừa ra mở cửa. Người ngoài cũng là một đạo nhân, gương mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duyen-no-dao-hoa/2277826/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.