Chơi đùa ở Hoa Thành một tháng, Trình Nhã Y liền cảm thấy không có tư vị. Thậm chí nhị ca và Tần Úy Trang mang nàng đi xem Tố Nguyệt Đàn tuyển Hoa Thiên Chi Nữ, nàng đều không có hứng thú. Suốt cả buổi đều mơ mơ màng màng, chỉ nhớ người đoạt giải là một cô nương cực kỳ xinh đẹp, nghe đồn là ái nữ của thành chủ.
Trình Cảnh thấy tiểu muội suốt ngày buồn bã không vui, biết nàng lại nhớ đến người kia, cũng cảm thấy đau lòng. Đúng là nữ đại bất trung lưu, tiểu muội lớn rồi suốt ngày nghĩ tới người kia, không thèm quan tâm tới ca ca của nàng. Xem gặp lại hắn không cho người kia biết tay. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành mang tiểu muội trở về kinh thành.
Trở về kinh thành, Trình Nhã Y vẫn không hoạt bát hồ nháo như ngày xưa nữa, mà thích nhốt mình trong phòng. Trình gia phụ tử phát hoảng, tưởng nàng lại bệnh tương tư, kêu hết Thái y tới đại phu có tiếng trong kinh thành đến phủ xem bệnh, cuối cùng bị Trình Nhã Y phụng phịu đuổi ra khỏi cửa, mới yên tâm biết nữ nhi bảo bối khỏe mạnh, chẳng qua không có hứng thú lại hồ nháo.
Bị kinh hách lớn nhất có lẽ không phải là Trình gia phụ tử, mà là tiểu nha hoàn Phấn Đại.
- A? Cô nương nói gì Phấn Đại nghe không hiểu? – Phấn Đại ngơ ngác nhìn Trình Nhã Y, cứ nghĩ mình chưa già tai đã nghễnh ngãng.
- Ngươi… Xú nha đầu này! – Trình Nhã Y đỏ hồng mặt, căm tức trừng Phấn Đại. Nàng đã mặt dày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duyen-phan-to-hong-noi-duyen/224139/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.