Kỷ Trà xuất chinh đã được một tuần.
Trong vòng một tuần này, Trình Nhã Y vẫn như cũ không có tinh thần gì, nhưng so với lúc trước bộ dạng ốm yếu tốt hơn rất nhiều. Nàng cũng không muốn để khi trở về, Kỷ Trà nhìn thấy nàng gầy yếu xấu xí, càng thêm khinh thường nàng.
Không có hắn, nàng vẫn có thể sống được rất tốt.
Nhưng… trong lòng nàng đau quá…
Tình một chữ, đâu phải nói muốn quên là được?
Trong lúc Trình Nhã Y đang buồn rầu ngồi trong tiểu lâu, nhị ca Trình Cảnh vẻ mặt cà lơ phất phơ đi tới.
“Tiểu muội, nhìn ngươi thật sự là chán nản a.”
Trình Nhã Y thản nhiên liếc hắn một cái, không thèm đáp lời.
“Ai, nhị ca hảo tâm muốn dẫn ngươi ra ngoài đi chơi để lên tinh thần, xem ra là ngươi không muốn…” Trình Cảnh phe phẩy quạt giấy, giọng điệu buồn rầu.
“Đi đâu chơi?” Trình Nhã Y nhịn không được cắt ngang lời hắn.
Nói thật, được đi chơi đến những chỗ mới lạ rất có lực hấp dẫn đối với nàng. Ngồi trong phòng buồn rầu cũng chẳng có ích gì, đi ra ngoài giải sầu cũng không tệ lắm.
Trình Cảnh mỉm cười đầy bí hiểm.
…
So với kinh thành nguy nga lộng lẫy, Hoa Thành là một thành thị trang nhã mà phồn hoa, rất được các văn nhân sĩ tử yêu thích. Trên đường phố Hoa Thành, tùy tiện gặp một người cũng có thể là tài tử, tài nữ, thi từ ca phú không gì không biết, tài hoa xuất chúng.
Hoa Thành, sở dĩ có danh tự vì “Hoa”, bởi vì nơi này khí hậu ôn hòa mát lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duyen-phan-to-hong-noi-duyen/224144/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.