Cả đêm triền miên quấn quýt. Sáng sớm, sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người cuối cùng cũng rời khỏi phòng ngủ.
Đi thẳng đến bàn ăn, Trọng Suất Ngụy ôm lấy Cổ Tinh Nhã cả người mềm nhũn sau một đêm ân ái. Mặc kệ những ánh nhìn mập mờ đang xăm xoi mình, hai người bình tĩnh ngồi xuống bàn ăn.
Liếc mắt nhìn Cổ Tinh Nhã một cái sau đó mới quay sang nhìn hai cậu bé trước mặt ý đồ muốn tạo ấn tường tốt với chúng.
"Cái. . . . . ."
Anh vừa mở miệng, mọi người trên bàn ăn trừ Cổ Tinh Nhã đều ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Ân. . . . . . Từ hôm nay ba là chồng của mẹ và là ba của các con." Anh nói một lèo xong mới nhìn thấy mọi người đều trố mắt nhìn anh không nói được lời nào.
Đáng chết! Anh vừa nói gì vậy. Xấu hổ quá đi.
"Anh nghĩ . . . . . . Tuyên bố quyền sở hữu à?" Sở Thiến ngây ngốc nói một câu phá tan không khí trên bàn ăn.
"Ách. . . . . . Này. . . . . . Tôi. . . . . ." Trọng Suất Ngụy ngơ ngác không nói được.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của anh, Cổ Tinh Nhã vỗ lưng anh an ủi: "Tốt lắm, đừng trêu anh ấy. Anh ấy đã đủ khẩn trương rồi !" Cô nhịn không được cũng cười trộm như những người khác.
"Cha , chúng con không có cười nha! Thật sự!" Hai cậu bé cùng giơ tay phát biểu nhưng vẫn không nhịn được cười.
"Không sao, muốn cười thì cứ cười đi! Cha không thèm để ý."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duyen-tinh-mot-dem/508707/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.