* brừ brừ* – cái điện thoại nó rung lên gấp gáp nhưng đang trog giờ học nên nó đâu dám nghe, nó chỉ lén xem ai gọi. *ông chủ đang gọi* dòng chữ trên màn hình điện thoại làm nó thiếu chút là tăng sông .
“Có nên nghe không ta, mà thôi nghe làm gì, hắn ta rõ tâm thần mà. Nhưng mà cũg khôg đc, lỡ đâu có chuyện gì quan trọng mà mình khôg nghe thì chắc hắn ám mình cả đời quá” – nó đấu tranh tư tưởng.
– Thưa cô, em thấy không khoẻ, em có thể lên phòng y tế không ạ – nó vờ ôm đầu.
– *lo lắng* ừa em đi đi nhìn mặt em hơi xanh đấy – cô nó lo lắng – à lớp trưởng đưa bạn lên phòng y tế đi em.
– Thưa cô cứ để em đưa bạn ấy đi – Nam lo lắng nhìn nó.
– ừm vậy cũg đc em đưa bạn đi đi.
Nam dìu nó mặt vô cùng lo lâng xen chút bối rối.
Nó đâu có ngờ hắn đã đứng đợi nó ngay trước cửa lớp kế bên, thấy Nam dìu nó đi mặt hắn có chút không vừa lòng.
– ê tóc bím bị sao vậy – hắn hỏi cộc lốc nhưng mặt thì hiện rõ hai chữ *lo lắng*.
“Đồ ngu tại anh mà tui phải giả bệnh chứ còn sao trăng gì nữa” – nó chửi thầm.
– Xin lỗi, bạn là ai vậy, nếu khôg có chuyện gì thì mau tránh đường để chúng tôi còn đi! – Nam khó chịu lên tiếng.
– Này nhóc! anh đây lớn hơn nhóc một lớp đấy , dùng từ cho cẩn thận.- Hắn lên giọng.
Cảm thấy bầu không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/e-nho-toc-bim/335472/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.