Họ khóc, Họ cười, Họ ăn, họ uống, họ cãi vã rồi làm lành như cũ. … Nghiêm Đường bình tĩnh lại. Anh không làm ảnh hưởng đến Ngải Bảo, nhẹ nhàng bước ra, đi về phía đứa trẻ lạ mặt đứng cạnh tấm thảm kẻ caro màu đỏ của họ. Đứa trẻ lạ mặt có làn da ngăm đen ngơ ngác nhìn Nghiêm Đường đang đi tới, ánh mắt không hề né tránh. Nghiêm Đường dịu nét mặt, cúi người, dùng giọng nói nhẹ nhàng hết mức có thể để hỏi: “Chào em, em đứng ở đây làm gì thế?” Đứa trẻ không nói gì, đôi mắt vừa to vừa sáng long lanh nhìn Nghiêm Đường chằm chằm. Nghiêm Đường lại đánh giá đứa trẻ trước mặt một lượt, đứa trẻ này khoảng sáu hoặc bảy tuổi, rõ ràng gia cảnh không khá giả, cậu bé đi một đôi giày vải đế hơi bong keo, đôi giày vốn là màu trắng, nhưng bây giờ đã xám xịt. Quần jean bị giặt nhiều lần đến bạc màu. Chiếc áo phông màu đỏ cậu bé đang mặc hơi quá khổ, dài gần đến đầu gối, trông đã sờn cũ, viền áo bị vò nhàu. Tuy quần áo cũ kỹ nhưng vẫn sạch sẽ. Nghiêm Đường kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa. Đứa trẻ vẫn không mở miệng. Cậu bé cứ đứng thẳng ở đó, nếu không phải đôi mắt cậu đang dõi theo Nghiêm Đường, thì trông cậu chẳng khác nào một bức tượng điêu khắc im lặng. Ngải Bảo đứng bên bờ suối dường như nhận ra Nghiêm Đường sau lưng đang nói chuyện với ai đó, nên quay đầu lại nhìn. Đứa trẻ cảm nhận được ánh mắt của Ngải Bảo, chuyển sang nhìn chằm chằm Ngải Bảo. Ngải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761663/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.