Họ khóc,
Họ cười,
Họ ăn, họ uống, họ cãi vã rồi làm lành như cũ.
…
Nghiêm Đường bình tĩnh lại.
Anh không làm ảnh hưởng đến Ngải Bảo, nhẹ nhàng bước ra, đi về phía đứa trẻ lạ mặt đứng cạnh tấm thảm kẻ caro màu đỏ của họ.
Đứa trẻ lạ mặt có làn da ngăm đen ngơ ngác nhìn Nghiêm Đường đang đi tới, ánh mắt không hề né tránh.
Nghiêm Đường dịu nét mặt, cúi người, dùng giọng nói nhẹ nhàng hết mức có thể để hỏi: “Chào em, em đứng ở đây làm gì thế?”
Đứa trẻ không nói gì, đôi mắt vừa to vừa sáng long lanh nhìn Nghiêm Đường chằm chằm.
Nghiêm Đường lại đánh giá đứa trẻ trước mặt một lượt, đứa trẻ này khoảng sáu hoặc bảy tuổi, rõ ràng gia cảnh không khá giả, cậu bé đi một đôi giày vải đế hơi bong keo, đôi giày vốn là màu trắng, nhưng bây giờ đã xám xịt. Quần jean bị giặt nhiều lần đến bạc màu.
Chiếc áo phông màu đỏ cậu bé đang mặc hơi quá khổ, dài gần đến đầu gối, trông đã sờn cũ, viền áo bị vò nhàu.
Tuy quần áo cũ kỹ nhưng vẫn sạch sẽ.
Nghiêm Đường kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa.
Đứa trẻ vẫn không mở miệng.
Cậu bé cứ đứng thẳng ở đó, nếu không phải đôi mắt cậu đang dõi theo Nghiêm Đường, thì trông cậu chẳng khác nào một bức tượng điêu khắc im lặng.
Ngải Bảo đứng bên bờ suối dường như nhận ra Nghiêm Đường sau lưng đang nói chuyện với ai đó, nên quay đầu lại nhìn.
Đứa trẻ cảm nhận được ánh mắt của Ngải Bảo, chuyển sang nhìn chằm chằm Ngải Bảo.
Ngải Bảo chớp đôi mắt tròn xoe của mình: “Cậu là ai thế?”
Em hỏi: “Cậu có muốn ăn cùng chúng tớ không?”
Nghiêm Đường đứng thẳng người, anh nhìn đứa trẻ đen nhẻm, rồi lại nhìn Ngải Bảo cách đó không xa.
Mái tóc xoăn của Ngải Bảo bay tứ tung, trong đôi mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Dường như em rất vui mừng vì sự xuất hiện đột ngột của một người bạn da đen chưa từng gặp mặt.
Nghiêm Đường thấy đứa trẻ trước mặt mình có vẻ không muốn nói chuyện, đang định ra hiệu Ngải Bảo mời thêm lần nữa thì cậu bé đột nhiên có hành động.
Trước tiên cậu lắc đầu, tỏ ý mình không phải đến để ăn.
Sau đó cậu hít sâu một hơi, như thể đã lấy hết can đảm, nói thật to: “Anh ơi, em muốn xin mấy cái chai rỗng của anh ạ!”
Nghiêm Đường sững người một chút.
Giọng của đứa trẻ này hơi lạ, Nghiêm Đường nghe, không giống giọng vùng Xuyên Thục, cũng không giống giọng miền Nam.
Nghiêm Đường đứng thẳng người dậy, lúc này mới thấy sau lưng đứa trẻ kéo theo một bao tải dứa rất to, bên trong chứa đầy chai nước uống dùng một lần, còn có một ít bìa cứng trông như hộp chuyển phát nhanh.
“Ồ, được.” Nghiêm Đường gật đầu, anh lại nhìn bao tải dứa một lúc.
Đứa trẻ bị Nghiêm Đường nhìn chằm chằm đến hơi mất tự nhiên, nhưng không biết làm thế nào, cậu bé cúi đầu dùng ngón tay xoắn vạt áo mình, Nghiêm Đường mới sực tỉnh.
Anh quay người bước lên tấm thảm kẻ ô vuông màu đỏ, nhặt mấy chai nước khoáng mà anh và Ngải Bảo đã uống hết trên đường đi, đưa cho đứa trẻ bên cạnh.
Đứa trẻ nhận hai chai nước khoáng rỗng, cười rộ lên.
“Cảm ơn các anh ạ!” Mắt cậu bé sáng long lanh, hàm răng trắng bóng nổi bật trên gương mặt đen nhẻm.
Ngải Bảo chớp mắt, em nhìn đứa trẻ đen nhẻm đang vui vẻ bỏ chai rỗng vào trong bao tải, rồi lại ngoảnh đầu nhìn Nghiêm Đường bỗng trầm mặc.
Ngọn gió lướt qua tai Ngải Bảo khe khẽ nói với em rằng tâm trạng của Nghiêm Đường đang thay đổi.
Gió nói, chúng ngửi thấy mùi vị sau cơn mưa.
Suy cho cùng chúng không phải người, không có cách nào chuyển hóa cảm nhận của mình thành ngôn ngữ của loài người.
Nhưng Ngải Bảo đã hiểu.
Ngải Bảo nghiêng đầu nghĩ một lát: “Nghiêm Nghiêm ơi!”
Ngải Bảo không hề báo trước mà cất tiếng gọi.
Nghiêm Đường quay đầu lại, nhìn Ngải Bảo hỏi: “Sao thế em?”
“Chúng ta mang theo rất nhiều rất nhiều bánh mì mà.” Ngải Bảo vừa nói vừa đứng dậy.
Em cầm mấy cái bánh mì trên tấm caro màu đỏ, lon ton chạy đến bên cạnh Nghiêm Đường.
“Rất vui được gặp cậu nha!” Ngải Bảo đưa bốn cái bánh mì trong lòng cho đứa trẻ đang kéo bao tải dứa thật to kia.
Đứa trẻ hơi luống cuống.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào bốn cái bánh mì trong tay Ngải Bảo, liếm đôi môi khô nứt của mình.
Hai tay cậu bé cứ chà qua chà lại trên chiếc quần jean thô ráp.
“Không được ạ, em không đói, không nhận được đâu ạ!” Một lát sau, đứa trẻ đen nhẻm vẫn lắc đầu từ chối.
Nói xong, cậu bé định kéo cái bao tải dứa của mình đi.
Nghiêm Đường lấy một cái túi nilon cỡ nhỏ trong ba lô dưới chân ra, bỏ bốn cái bánh mì trong tay Ngải Bảo vào đó.
“Cầm đi.” Nghiêm Đường móc cái túi lên bàn tay còn trống của đứa trẻ đen nhẻm.
“Bạn nhỏ nhà chúng tôi gặp bạn mới đều thích tặng người ta chút gì đó.” Nghiêm Đường giải thích, “Bây giờ chúng tôi ra ngoài dã ngoại, không mang theo thứ gì khác, em ấy chỉ có thể lấy mấy cái bánh mì này thôi.”
Ngải Bảo ở bên cạnh phối hợp gật đầu.
“Đúng đó!” Em nói, “Rất vui được gặp cậu nha!”
Đứa trẻ đen nhẻm hơi do dự, cậu bé nhìn hai người cao lớn đứng sóng vai nhau.
“Cầm đi, đừng nói nữa.” Nghiêm Đường nhét cái túi vào tay đứa trẻ.
“Bọn anh đều rất vui được gặp em.” Nghiêm Đường nói.
Vẻ mặt anh hơi lạnh lùng, lại có phần nghiêm túc, khiến người ta vừa nhìn đã thấy tin tưởng.
Đứa trẻ hơi ngại ngùng.
Cậu bé nhận lấy cái túi đựng bốn cái bánh mì.
Cậu bé gãi mặt mình, trên khuôn mặt đen bóng đổ dầu lộ ra một nụ cười có phần e thẹn: “Em cảm ơn các anh ạ!”
Cậu bé vừa nói, mặt càng cúi thấp hơn, chỉ để lộ đôi tai đỏ ửng.
Đứa trẻ đen nhẻm vô thức hạ giọng: “Em cũng rất vui khi được gặp các anh ạ!”
Nói xong, cậu bé chẳng nhìn Nghiêm Đường và Ngải Bảo, xấu hổ như thể chạy trối chết, kéo bao tải dứa chạy đến nơi khác.
Nghiêm Đường thấy đứa trẻ này chạy trốn thuận lợi, đi đường nào cũng gần như không chút do dự, xem ra là người biết đường, Nghiêm Đường không ngăn cản.
Nghĩ lại thì chắc là người quen thuộc khu vực này, nếu không sẽ không xách một cái bao tải dứa đến đây nhặt chai nhựa.
Sau khi tặng bốn cái bánh mì, Ngải Bảo lại như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi về bên bờ sông, tiếp tục ngẩn người.
Nghiêm Đường lấy đồ ăn trong ba lô ra.
Mấy cái bánh mì chẳng qua là anh mang theo cho Ngải Bảo ăn lót dạ.
Trong ba lô còn có rất nhiều loại thức ăn khác, ví dụ như đĩa trái cây đã cắt sẵn sáng nay, hộp cơm sushi chuẩn bị từ hôm qua, bánh kem, kẹo mè, cơm cháy, vân vân.
Nghiêm Đường bày từng món ăn ra.
“Bảo Bảo, ra ăn thôi!” Nghiêm Đường gọi.
Ngải Bảo ồ một tiếng, chậm rãi đứng dậy đi tới.
“Cái này là gì thế ạ?” Đây là lần đầu tiên Ngải Bảo nhìn thấy sushi, cảm thấy kỳ lạ chỉ vào những cuộn sushi dẹt trong hộp cơm và hỏi.
Nghiêm Đường giới thiệu với em: “Đây là sushi, một món ăn nước ngoài… cũng có thể gọi là cơm cuộn rong biển.”
Ngải Bảo gật đầu mấy cái.
Em dùng nĩa xiên một miếng sushi tròn, ngắm nghía cái khoanh cơm mặc váy làm bằng rong biển màu đen này một lúc, rồi há miệng, cho cả miếng vào miệng.
“Nó chua chua, mặn mặn ạ.” Ngải Bảo nhai nhóp nhép, nhận xét.
Em bỏ cả miếng sushi vào miệng làm hai má phồng lên, trông như một chú cá đang chuẩn bị nhả bong bóng.
Nghiêm Đường dặn Ngải Bảo ăn chậm lại, cầm bình giữ nhiệt lên, rót cho em một tách trà hoa cúc nóng, bảo em uống một ngụm rồi ăn tiếp, kẻo nghẹn.
Ngải Bảo vâng dạ, uống một ngụm trà hoa cúc Nghiêm Đường đưa tới.
Em nhận ra miếng cơm mặc váy đen này rất ngon, lại xiên thêm mấy miếng nữa ăn tiếp.
Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo ăn vui vẻ, nên yên tâm lấy phần mì xào chuẩn bị cho mình ra ăn.
Ăn được một lúc, Nghiêm Đường vẫn không nhịn được hỏi Ngải Bảo: “Bảo Bảo, sao hôm nay em chủ động tặng quà cho người khác thế?”
Trước giờ Ngải Bảo chưa từng thích chào hỏi người lạ, chứ đừng nói đến tặng quà.
Hôm nay anh nhìn Ngải Bảo chia sẻ mấy cái bánh mì nhỏ cho đứa trẻ gầy gò da đen kia thì hơi kinh ngạc.
Ngải Bảo uống một ngụm trà hoa cúc.
Em nghiêng đầu nghĩ một lát.
“Vì gió nói cho em biết nha!” Em đáp.
Sau đó Ngải Bảo với một miếng kẹo mè, hào hứng nhai rôm rốp.
Nghiêm Đường nhướng mày, không truy cứu thêm nữa.
Có lẽ Ngải Bảo xem đứa trẻ lạ mặt kia như khách của mình, nên mới đối xử với cậu bé nhiệt tình và tốt bụng như vậy.
Tiêu chuẩn phân loại khách của Ngải Bảo luôn kỳ lạ, một con mèo có thể là khách của em, một đóa anh đào có thể, một đoạn quá khứ có thể, một nỗi buồn cũng có thể.
Em luôn vui vẻ chào đón họ, nói xin chào, rồi lại nói tạm biệt mà không chút u buồn!
Nghiêm Đường không bàn thêm với Ngải Bảo về cậu bé lạ mặt vừa xuất hiện rồi lại rời đi nữa.
Thật ra, khi Nghiêm Đường nhìn thấy một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải đi khắp nơi nhặt chai nhựa và bìa cứng kiếm tiền, nội tâm bỗng dâng lên cảm xúc khó tả, nhưng đứa trẻ này đối với anh và Ngải Bảo hay Ngải Bảo và anh đối với đứa trẻ này cũng chỉ là đoạn nhạc đệm nhỏ trên hành trình của nhau mà thôi.
Sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo đi dạo dọc bờ suối.
Họ vẫn không đi về nơi ồn ào náo nhiệt của mẹ Đậu Đậu, mà đi ngược lại về phía khoảng trời yên tĩnh hơn.
Ngải Bảo và Nghiêm Đường tìm thấy một khoảng đất trống rộng rãi.
Khoảng đất trống này là một vùng đất bằng phẳng, hai bên là núi cao liên miên, xung quanh là cỏ xanh mọc um tùm.
Cỏ xanh ở khu đất này không được gọn gàng như bãi cỏ mà Nghiêm Đường và Ngải Bảo thấy ở công viên quận Sa.
Nhưng chúng thắng ở sức sống mãnh liệt, từng cọng cỏ đều như được cổ vũ, cố gắng vươn lên, cao thấp không đều, tầng tầng lớp lớp, cả một vùng sự sống xanh mướt rì rào theo gió.
Nghiêm Đường và Ngải Bảo ngồi trên bãi cỏ này một lúc.
Ngải Bảo dựa vào vai Nghiêm Đường, nắm tay Nghiêm Đường, mời anh nghe dàn hợp xướng của cây cối, cỏ xanh và mây trắng.
Nghiêm Đường vui vẻ đồng ý.
Bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay trắng trẻo mũm mĩm của Ngải Bảo.
Họ ngồi cạnh nhau, vừa hay ăn xong bữa cơm no nê, lại được tắm mình trong ánh nắng, đón gió thổi, Nghiêm Đường và Ngải Bảo lắng nghe một buổi hòa nhạc chỉ có hai người họ là khán giả.
Nó mang một hương vị thảnh thơi và yên bình.
Ngải Bảo híp mắt, khe khẽ ngân nga câu hát.
Nghiêm Đường nghiêng tai lắng nghe tiếng hát không thành điệu của Ngải Bảo.
Ngải Bảo đang hát: “La la la…”
Cây cối đang hát xào xạc.
Cỏ xanh xung quanh đang hát rì rào rì rào.
Mà đám mây trên đầu Nghiêm Đường và Ngải Bảo yên tĩnh hơn, nó khe khẽ ngâm nga vi vu vi vu.
Mái tóc xoăn của Ngải Bảo bị thổi tung, em ngẩng đầu, lắc lư trái phải, không biết đang đắm chìm trong đoạn nhạc nào.
Lá cây cũng đung đưa giữa không trung, cỏ xanh ôm lấy nhau rồi xô đẩy, còn đám mây thì cuồn cuộn trôi.
Chúng đều rất vui vẻ.
Nghiêm Đường nhìn họ, anh thả lỏng đầu óc theo.
Giây phút này, anh không nghĩ gì cả, chỉ cùng Ngải Bảo hòa mình vào bản hợp xướng tĩnh lặng.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, Nghiêm Đường nhận ra khi anh không suy nghĩ gì, toàn thân thả lỏng, anh thực sự có thể trở thành một phần của thiên nhiên.
Anh có thể là một tảng đá lặng im, một con bọ rùa sắp chết, một chiếc lá rơi trên mặt đất.
Điều này mang lại một cảm giác kỳ diệu khó tả, giống như con người lang thang trong cuộc đời mình hàng chục năm, cuối cùng trở về với vũ trụ một cách bình yên và tự nhiên.
Trước đây Nghiêm Đường chưa từng có trải nghiệm như vậy.
Nghiêm Đường nhìn bàn tay trắng nõn của Ngải Bảo trong lòng bàn tay mình.
Tay của Ngải Bảo thực ra không nhỏ, nhưng luôn mũm mĩm, khiến Nghiêm Đường thích nắm trong tay n.ắn b.óp.
Tay em không chỉ trắng, đầu ngón tay và khớp ngón tay còn phớt hồng, nhìn kỹ còn có thể thấy mạch máu xanh tím đan xen dưới da.
Ngải Bảo đang dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình dẫn Nghiêm Đường vào một thế giới xa lạ.
Nghiêm Đường ngẩng đầu, anh cẩn thận chọc vào khuôn mặt nhỏ mềm mại của Ngải Bảo đang gối trên vai mình.
Đột nhiên “bụp” một tiếng, Ngải Bảo không dựa vững, đầu em trượt khỏi vai Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường vội vàng giơ tay đỡ lấy Ngải Bảo.
Ngải Bảo trắng trẻo mềm mại được Nghiêm Đường đỡ gọn trong lòng bàn tay, gò má mềm mại hơi ấm nóng, giống như bông hoa nhài được ngâm trong nước ấm.
Sau khi tuột khỏi người Nghiêm Đường, Ngải Bảo không có động tĩnh gì, Nghiêm Đường cúi đầu nhìn, mới phát hiện ra…
Ngải Bảo ngủ thiếp đi rồi.
Em ngủ say, còn ngáy khò khò, chép miệng mấy cái, thuận tiện dụi vào lòng bàn tay Nghiêm Đường, tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Nghiêm Đường dở khóc dở cười bế Ngải Bảo lên.
“Bảo Bảo heo…” Nghiêm Đường khẽ cọ vào chiếc mũi màu hồng của Ngải Bảo, cảm thán với nụ cười có chút bất đắc dĩ.
Không chịu được mệt, ăn no là ngủ, dỗi hờn còn cần người dỗ, chẳng phải là một chú heo con sao?
Nếu Ngải Bảo còn thức, em nhất định sẽ sửa lại lời Nghiêm Đường: “Ngải Bảo không phải heo con, Ngải Bảo là Bảo Bảo.”
Nhưng bây giờ em ngủ rồi, hoàn toàn không biết Nghiêm Đường đang gọi mình là heo con sau lưng.
Ngải Bảo đã ngủ, Nghiêm Đường hiển nhiên không ở lại thêm nữa.
Anh chào mẹ Đậu Đậu rồi mang Ngải Bảo về trước.
Nghiêm Đường lo Ngải Bảo ngủ không thoải mái nên đặt em nằm nghỉ ở ghế sau.
Nghiêm Đường tiện tay kê mấy cái gối tựa có sẵn trong xe dưới đầu, sau chân, và cả dưới sàn cho Ngải Bảo.
Lỡ Ngải Bảo bất cẩn ngã xuống, có gối đỡ sẽ không đau.
Làm xong những việc này, Nghiêm Đường vẫn cảm thấy chưa đủ, anh ngẫm nghĩ một lát, lại cởi áo khoác của mình ra, đắp kín cho Ngải Bảo, kẻo em bị lạnh.
Đến khi hoàn thành, Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo được vũ trang đầy đủ, xung quanh được gối mai phục, cuối cùng mới nở một nụ cười hài lòng.
Trong khi đó, Ngải Bảo hoàn toàn không hay biết gì.
Không biết Ngải Bảo đang mơ thấy gì, em gặm bàn tay mũm mĩm của mình, ngủ ngon lành.
Trước khi Nghiêm Đường khởi động xe, không yên tâm, lại ngoảnh đầu nhìn Ngải Bảo ở ghế sau.
Ngải Bảo cuộn tròn trong áo khoác của anh, lật người, tấm lưng mềm mại quay về phía anh.
Sau khi xác nhận hẳn là không có vấn đề gì, Nghiêm Đường khởi động xe, đi về nhà.
Lúc về, Nghiêm Đường đã quen đường, vừa hay bây giờ là ba giờ chiều, trên đường không có nhiều xe, tình hình giao thông thông thuận, Nghiêm Đường đi một mạch không bị cản trở, lái rất nhanh.
Sắp về đến nhà, điện thoại Nghiêm Đường đặt bên cạnh đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.
Nghiêm Đường phân tâm liếc qua, anh chưa từng lưu số này vào danh bạ, nhưng đã gọi mấy lần, Nghiêm Đường hơi ấn tượng, hẳn là của Ngụy Tiểu Liên.
Thông báo hiển thị nội dung tin nhắn của Ngụy Tiểu Liên:
“Anh Nghiêm!!! Cứu em!!!”
Chuỗi dấu chấm than liên tiếp này khiến Nghiêm Đường nhíu chặt mày.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.