Tóm lại, bất kể là loại nào Can đảm là can đảm. … Tuy còn khoảng một, hai tuần nữa mới đến kỳ nghỉ của công ty Nghiêm Đường, nhưng kể từ khi biết mình sắp được đi máy bay, ngày nào Ngải Bảo cũng rất mong đợi. Mỗi tối em không đọc sách nữa, gối đầu lên vai Nghiêm Đường, hào hứng trò chuyện với anh về máy bay. “Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm ngồi máy bay siêu to, chúng ta có thể ngồi trong đám mây không ạ?” Ngải Bảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường hỏi. Nghiêm Đường lật một trang sách trong tay: “Chắc là không được, chúng ta ngồi trong máy bay, không thể mở cửa sổ.” Anh trả lời rất khách quan. Ngải Bảo à một tiếng. Tuy nhiên điều này không làm giảm đi sự nhiệt tình của em: “Ngải Bảo ngồi trong máy bay siêu to, có thể nhìn thấy mây trắng không ạ?” Nghiêm Đường gật đầu: “Được chứ, chúng ta lên máy bay rồi mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy.” Ngải Bảo vui mừng: “Ngải Bảo muốn vừa ăn kẹo mè, vừa ngắm mây trắng ạ.” Để có nhiều kẹo mè hơn, mấy ngày nay Ngải Bảo không ăn kẹo mè. Ngải Bảo có tầm nhìn xa, em lên kế hoạch rồi, em muốn mang kẹo mè lên máy bay ăn. Nghiêm Đường không cảm xúc lật thêm một trang sách, hôm qua anh đã lén mua một túi kẹo mè, chia nhỏ ra bỏ vào túi kẹo mè ở nhà. Dù sao thì bóp vụn kẹo mè không phải là cách lâu dài. Có lẽ anh nên tìm một lúc nào đó nói với Ngải Bảo, bây giờ kẹo mè theo chủ nghĩa độc thân, hoặc là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761690/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.