🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tóm lại, bất kể là loại nào

Can đảm là can đảm.

Tuy còn khoảng một, hai tuần nữa mới đến kỳ nghỉ của công ty Nghiêm Đường, nhưng kể từ khi biết mình sắp được đi máy bay, ngày nào Ngải Bảo cũng rất mong đợi.

Mỗi tối em không đọc sách nữa, gối đầu lên vai Nghiêm Đường, hào hứng trò chuyện với anh về máy bay.

“Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm ngồi máy bay siêu to, chúng ta có thể ngồi trong đám mây không ạ?” Ngải Bảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường hỏi.

Nghiêm Đường lật một trang sách trong tay: “Chắc là không được, chúng ta ngồi trong máy bay, không thể mở cửa sổ.”

Anh trả lời rất khách quan.

Ngải Bảo à một tiếng.

Tuy nhiên điều này không làm giảm đi sự nhiệt tình của em: “Ngải Bảo ngồi trong máy bay siêu to, có thể nhìn thấy mây trắng không ạ?”

Nghiêm Đường gật đầu: “Được chứ, chúng ta lên máy bay rồi mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy.”

Ngải Bảo vui mừng: “Ngải Bảo muốn vừa ăn kẹo mè, vừa ngắm mây trắng ạ.”

Để có nhiều kẹo mè hơn, mấy ngày nay Ngải Bảo không ăn kẹo mè.

Ngải Bảo có tầm nhìn xa, em lên kế hoạch rồi, em muốn mang kẹo mè lên máy bay ăn.

Nghiêm Đường không cảm xúc lật thêm một trang sách, hôm qua anh đã lén mua một túi kẹo mè, chia nhỏ ra bỏ vào túi kẹo mè ở nhà.

Dù sao thì bóp vụn kẹo mè không phải là cách lâu dài.

Có lẽ anh nên tìm một lúc nào đó nói với Ngải Bảo, bây giờ kẹo mè theo chủ nghĩa độc thân, hoặc là lối sống DINK, không muốn sinh em bé nữa?

Nghiêm Đường bình tĩnh nghĩ thầm.

Ngải Bảo hoàn toàn không biết những hành động sau lưng của Nghiêm Đường, em vui vẻ lăn qua lăn lại trong lòng Nghiêm Đường, cái đầu nhỏ lúc thì từ ngực Nghiêm Đường lăn xuống cơ bụng của anh, lúc thì lại lăn về, dùng khuôn mặt mềm mại của mình cọ vào cằm Nghiêm Đường.

Nếu không phải toàn thân Nghiêm Đường đều là cơ bắp rắn chắc, có lẽ còn không chịu nổi đòn tấn công lăn lộn của Ngải Bảo.

Nghiêm Đường véo má Ngải Bảo: “Sắp được đi máy bay, Bảo Bảo vui thế à?”

Ngải Bảo gật đầu: “Vâng ạ! Ngải Bảo vui lắm ạ.”

Nghiêm Đường đặt sách sang một bên.

Anh cúi đầu nhìn Ngải Bảo, trêu em: “Vậy mây mập mạp của anh lần này cũng lên trời rồi phải không?”

Mây mập mạp Ngải Bảo nghe vậy thì nghiêm túc suy nghĩ.

“Không phải đâu ạ.” Em nắm lấy bàn tay đang véo má mình của Nghiêm Đường, “Lên trời là phải tự mình bay lên mới là lên trời ạ. Lần này Ngải Bảo chỉ đi ngắm mây trắng trên trời thôi.”

“Vậy anh có thể cùng Ngải Bảo ngắm mây trắng không?” Nghiêm Đường lại hỏi.

“Đương nhiên rồi ạ!” Ngải Bảo ôm tay Nghiêm Đường, gật đầu, “Nghiêm Nghiêm phải cùng Ngải Bảo ngắm mây trắng!”

Em nói xong cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung một câu: “Phải ngồi cùng Ngải Bảo, cùng Ngải Bảo ngắm mây trắng!”

Nghiêm Đường ra vẻ nghiêm túc gật đầu: “Ừm, anh phải ôm mây mập mạp cùng ngắm, kẻo mây mập mạp Ngải Bảo bay ra ngoài, rồi bụp một tiếng rớt xuống.”

Ngải Bảo hài lòng gật đầu, cảm thấy Nghiêm Đường rất biết ý.

Nhưng khi nghe thấy nửa câu sau của anh, nụ cười mềm mại trên mặt biến mất.

“Ngải Bảo bay ra ngoài sẽ không rớt xuống đâu!” Ngải Bảo bĩu môi phản bác, “Ngải Bảo sẽ vù vù bay lên mà.”

Nghiêm Đường không nói gì.

Anh chỉ vươn tay véo nhẹ cái bụng mềm mại của Ngải Bảo.

“Vậy sao?” Nghiêm Đường hỏi lại.

“Vậy tại sao bụng của Ngải Bảo lại nặng trĩu thế?” Nghiêm Đường không nhịn được mỉm cười.

Ngải Bảo cũng thuận theo tay Nghiêm Đường, sờ bụng của mình.

Bụng của Ngải Bảo thực ra không béo, em không có ngấn mỡ như phao bơi.

Ngược lại, bụng em tròn căng, bình thường lúc em ngồi hay đứng không lộ rõ, nhưng một khi nằm xuống, bụng của em sẽ ưỡn lên.

Nếu ban ngày Ngải Bảo ăn không nhiều, vậy thì vỗ một cái, giống như sờ vào một túi bông gòn. Nếu ban ngày Ngải Bảo ăn no căng, vậy thì sờ vào sẽ giống như một quả bóng da bơm căng hơi.

Đây là quy luật Nghiêm Đường rút ra sau những lần nửa đêm canh ba âm thầm xoa bụng Ngải Bảo.

“Hây da!” Ngải Bảo sờ bụng rồi cúi đầu nhìn.

Em thở một hơi, bụng phình căng, tròn vo chào Ngải Bảo, “Chào cậu nha, Ngải Bảo!”

Ngải Bảo phải hít vào thật sâu, bụng mới xẹp xuống, không xuất hiện trong tầm mắt của Ngải Bảo nữa.

Ngải Bảo lại sờ bụng mình.

“Hôm nay bụng vui hơn một chút nên mới hơi to thôi mà!” Ngải Bảo biện hộ.

Nghiêm Đường thu tay về, như thể đã bị thuyết phục: “Vậy được rồi, lúc nào bụng không vui như vậy nữa, anh lại xem thử.”

Ngải Bảo gật đầu: “Vâng ạ!” 

Vì cùng Ngải Bảo đi thành phố N, Nghiêm Đường đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết.

Bản thân anh thì đơn giản, áo ngoài, đồ lót, quần, đồ ngủ, khăn tắm và một số dụng cụ vệ sinh như dao cạo râu các loại, thu dọn tất cả, một chiếc vali nhỏ là vừa đủ.

Nhưng đồ Ngải Bảo cần mang theo lại rất nhiều.

Nghiêm Đường đã lập danh sách hành lý cho Ngải Bảo.

Lần đầu tiên liệt kê, tổng cộng chỉ có mười mấy món, dùng một chiếc vali lớn, vẫn có thể thuận lợi chứa được hành lý của Nghiêm Đường và Ngải Bảo.

Nhưng ngày nào Nghiêm Đường cũng thêm mấy mục vào danh sách này.

Danh sách vốn chỉ có mười mấy món đã biến thành gần hai mươi món, sau đó lại từ hơn hai mươi món biến thành hai mươi bảy, hai mươi tám món…

Những thứ anh thêm vào dường như không phải là không có lý, ví dụ như hai cuốn sách tranh Ngải Bảo thích, hộp cơm gia đình chuyên dụng của Ngải Bảo, ga trải giường hay chăn bông Ngải Bảo quen ngủ…

Nghiêm Đường đặt danh sách lên bàn làm việc của mình.

Anh xem đi xem lại hai lần, cảm thấy chắc là đã vẹn toàn rồi.

Đúng lúc này, điện thoại của Nghiêm Đường đột nhiên đổ chuông.

“Alo, anh Nghiêm?” Phương Bàn Tử gọi điện cho Nghiêm Đường, “Anh Nghiêm tan làm chưa? Bây giờ có tiện nói chuyện không?”

Nghiêm Đường vừa mới sắp xếp xong tài liệu hôm nay, xem lại danh sách hành lý anh liệt kê cho Ngải Bảo.

“Sao thế?” Anh vừa cất danh sách đi, vừa hỏi.

“… Anh Nghiêm, anh có biết không, La Tiên…” Giọng Phương Bàn Tử hơi run rẩy.

Nghiêm Đường dựa người vào ghế, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

“Cậu ta làm sao?” Nghiêm Đường hỏi.

Phương Bàn Tử dường như đã lấy lại hơi: “La Tiên, La Tiên, không phải đi tìm Lưu Đường Hưng rồi sao! Không biết cậu ta xảy ra chuyện gì! Vừa nãy đột nhiên gửi cho em một tin nhắn Wechat!!”

Phương Bàn Tử như run lên, đọc tin nhắn đó ra:

“Bàn Tử, tôi đã biết Lưu Đường Hưng ở đâu, đang làm gì rồi. Gần đây tôi có thể sẽ mất liên lạc một thời gian, nếu thuận lợi, cuối năm tôi có thể đưa Lưu Đường Hưng về gặp mọi người, cậu và anh Nghiêm đừng lo lắng.”

Đọc xong, Phương Bàn Tử dùng giọng đầy hoảng sợ hỏi Nghiêm Đường: “Anh Nghiêm, đây là ý gì?? La Tử và Đường Hưng có gặp nguy hiểm gì không?? Chúng ta phải làm sao đây??”

Nghiêm Đường nhíu mày.

Anh phân tích kỹ đoạn văn Phương Bàn Tử vừa đọc trong đầu.

Đầu tiên, có thể xác định là La Tiên đã gặp Lưu Đường Hưng.

Thứ hai, “mất liên lạc một thời gian”, “nếu thuận lợi”, điều này cho thấy có lẽ La Tiên và Lưu Đường Hưng đang làm một số chuyện không muốn nói cho họ biết và có thể hơi nguy hiểm.

“Tôi cũng không rõ.” Nghiêm Đường nhíu mày, anh nhớ lại, “Tuần trước La Tiên liên lạc với tôi, cậu ta đã biết vị trí cụ thể của Lưu Đường Hưng. Nghe giọng cậu ta trong điện thoại rất vui vẻ, không có gì bất thường.”

Phương Bàn Tử càng nghĩ càng sốt ruột: “Vậy La Tử và Đường Hưng có gặp nguy hiểm gì không?? Chúng ta còn không biết hai người họ bây giờ đang ở đâu, phải làm sao đây?”

Nghiêm Đường nhắm mắt lại, một tay cầm điện thoại, một tay ấn vào sống mũi.

Não Nghiêm Đường đang vận hành tốc độ cao, anh cố gắng tìm kiếm trong ngóc ngách tâm trí những mảnh thông tin bị anh bỏ qua.

Tuy nhiên không thu hoạch được gì.

Sau khi La Tiên biến ý tưởng thành hành động, tích cực lao vào tìm kiếm Lưu Đường Hưng, con người y giống như cá về biển, chỉ thỉnh thoảng ngoi lên mặt nước vẫy vùng vài cái, rồi lại lặn xuống đáy biển.

Trong mấy cuộc điện thoại trước với La Tiên, La Tiên hoàn toàn không đề cập đến vị trí, thông tin hay bất cứ điều gì khác.

Y chỉ hoặc là vui vẻ khoe mình tìm được vị trí của Lưu Đường Hưng, hoặc là thất vọng than thở mình lại vồ hụt, hoặc là phát điên gào lên mình muốn buông xuôi, không tìm tên súc sinh Lưu Đường Hưng này nữa.

“Không được, chúng ta hoàn toàn không có thông tin về họ.” Vẻ mặt Nghiêm Đường hơi khó coi.

“Thậm chí chúng ta còn không biết hai người họ đang ở tỉnh nào.” Nghiêm Đường nói.

Phương Bàn Tử luống cuống tay chân.

“Vậy… vậy chúng ta phải làm sao?” Phương Bàn Tử hỏi.

Nghiêm Đường trầm ngâm không nói.

Anh suy nghĩ hồi lâu.

“Để tôi dùng quan hệ điều tra vị trí và tình hình của hai người họ.” Nghiêm Đường bất lực đỡ trán, “Những chuyện khác, chúng ta cũng không có cách nào, hai người này không phải trẻ con nữa, bọn họ chắc chắn biết cách bảo vệ mình.”

Phương Bàn Tử thở dài, vừa lo lắng vừa chán nản.

“Anh Nghiêm, anh nói xem, sao Đường Hưng vừa tốt nghiệp đại học đã chơi trò mất tích, như bốc hơi khỏi nhân gian vậy?” Phương Bàn Tử gãi đầu, “Có vấn đề gì thì nói với mấy anh em một tiếng, biết đâu chúng ta giúp được một tay! Anh xem, cậu ta cứ một mình ôm trong lòng, còn trốn đi nữa, ra cái thể thống gì chứ?”

Nghiêm Đường cũng bó tay: “Lưu Đường Hưng vốn là người có chủ kiến, cậu ta không nói cho chúng ta biết, hẳn là có lý do.”

Nghiêm Đường an ủi Phương Bàn Tử: “Cậu đừng quá lo lắng, chắc là La Tiên đã tìm được Lưu Đường Hưng, hai người họ ở cùng nhau, sức mạnh không thể xem thường. La Tiên không phải người không có bản lĩnh.”

Phương Bàn Tử lại thở dài một hơi, dùng sức vỗ vào trán mình, phát ra tiếng bồm bộp, cố gắng dùng cách này để mình bình tĩnh lại.

“Hy vọng, hy vọng…” Phương Bàn Tử lẩm bẩm.

Nghiêm Đường cúp điện thoại, anh dựa vào ghế, thở dài.

Mặc dù vừa nãy trước mặt Phương Bàn Tử, anh tỏ ra vững như thái sơn, nhưng thực tế, trong lòng anh cũng rất lo lắng cho La Tiên và Lưu Đường Hưng.

Bốn năm đại học, Nghiêm Đường cảm thấy thu hoạch lớn nhất của mình là quen được ba người anh em này.

Thái dương Nghiêm Đường đau âm ỉ.

Cặp đôi Lưu Đường Hưng và La Tiên này thật sự có thể gọi là vừa điên vừa ngốc.

Nghiêm Đường biết được đại khái chuyện giữa hai người họ.

Tóm tắt đơn giản là có một ngày La Tiên ngứa miệng, gặm hết năm cân cổ vịt, kết quả ăn hỏng dạ dày, bắt đầu tiêu chảy. Nghiêm Đường và Phương Bàn Tử lúc đó đều không ở trường, thế là Lưu Đường Hưng đến chăm sóc.

La Tiên thân tàn chí kiên, dù mới khỏi tiêu chảy, vẫn cố chấp đi bar. Rạng sáng, Lưu Đường Hưng lo La Tiên uống rượu lại hỏng bụng, nên đến quán bar bắt người.

Sau đó quá giờ giới nghiêm của ký túc xá, Lưu Đường Hưng chỉ có thể vác La Tiên say khướt đi thuê khách sạn.

Tiếp theo không biết tại sao, hai người này lăn giường.

Cuối cùng La Tiên tỉnh lại, vô cùng kinh ngạc, chỉ trích Lưu Đường Hưng: “Tao coi mày là anh em mà mày lại muốn ngủ với tao”, Lưu Đường Hưng hút thuốc nói mình sẽ chịu trách nhiệm.

La Tiên suy nghĩ một lát, cảm thấy hình như cũng sướng, thế là vui vẻ để Lưu Đường Hưng chịu trách nhiệm.

Sau đó, La Tiên và Lưu Đường Hưng yêu nhau.

Bình thường, hai người này trong mắt Nghiêm Đường là kiểu ngốc nghếch điển hình.

La Tiên đôi lúc muốn trêu ghẹo, sẽ gọi Lưu Đường Hưng – một thanh niên mét tám là “quỷ sứ”, mỗi mùa đông, y ngâm chân xong, sẽ hét lên, “Quỷ sứ, mau lau chân cho người ta!”

Tội nghiệp Lưu Đường Hưng còn treo máy thật, mặc cho đồng đội mắng mình là nghiệt súc, ngoan ngoãn đi lau chân cho La Tiên.

Nghiêm Đường ở trong ký túc xá nhìn thấy cảnh này đều sẽ cảm thán, thế thời suy đồi, lòng người đổi thay.

Bây giờ thành ra thế này, Nghiêm Đường cũng cảm thấy đau đầu.

Vốn luôn giữ vững nguyên tắc không can thiệp vào chuyện của cặp đôi ngốc nghếch, nhưng lần này dù thế nào Nghiêm Đường vẫn muốn nghĩ cách tìm bọn họ.

Nếu hai tên ngốc này ngoan được bằng một nửa Ngải Bảo thì tốt rồi.

Nghiêm Đường ấn thái dương, không nhịn được mà nghĩ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.