Laszlo
Sợ
Bóng tối.
…
“Giữa chúng ta còn cần điều kiện gì hay sao?” Hứa Tranh Thâm cười tủm tỉm.
Anh ta chống cằm nhìn Nghiêm Đường, ánh mắt tràn ngập tình yêu nóng bỏng.
Nghiêm Đường nhìn anh ta bằng vẻ mặt lạnh lùng.
“Nói cũng đúng.” Nghiêm Đường nói, “Dù sao Tổng giám đốc Hứa là một kẻ điên chỉ toàn nói dối, bàn điều kiện gì chứ.”
Hứa Tranh Thâm nghe thấy từ “kẻ điên” của Nghiêm Đường, bàn tay nổi gân xanh không kiểm soát được co rút mấy lần.
Nhưng Hứa Tranh Thâm không hề tức giận, Nghiêm Đường nói gì anh ta cũng vui vẻ chấp nhận.
“Anh Nghiêm, muốn tôi cung cấp thông tin này cho anh rất đơn giản.” Hứa Tranh Thâm cười nói.
“Anh biết đấy, trước giờ tôi là người rất dễ thỏa mãn.” Hứa Tranh Thâm nháy mắt với Nghiêm Đường, giọng điệu mập mờ, “Chỉ cần… anh làm với tôi một chuyện mà tôi luôn muốn làm… là được.”
Sắc mặt Nghiêm Đường hơi trầm xuống.
Cảnh tượng năm đó nhìn thấy Hứa Tranh Thâm cầm đồ lót của mình trong nhà vệ sinh… lại một lần nữa hiện lên trước mắt Nghiêm Đường.
Hứa Tranh Thâm cười với Nghiêm Đường.
Chuyện anh ta luôn muốn làm với Nghiêm Đường, lẽ nào Nghiêm Đường lại không biết?
Chẳng qua là lên giường với anh ta.
Cho dù buổi trưa ăn ít thế nào đi nữa, Nghiêm Đường vẫn cảm thấy mình có thể nôn ra cả bữa cơm tối hôm qua.
Nghiêm Đường lại niệm tên Ngải Bảo trong lòng.
Đợi anh dịu đi một chút, Nghiêm Đường nhìn thẳng Hứa Tranh Thâm, không đồng ý cũng không từ chối.
Anh nói với giọng điệu chế nhạo: “Tôi thật không ngờ Tổng giám đốc Hứa lặn lội ngàn dặm trở về là để dâng mình đến cửa cho người ta làm.”
Đôi mắt lạnh lùng của Nghiêm Đường tràn đầy vẻ khinh miệt, anh nhìn Hứa Tranh Thâm đối diện như đang nhìn thứ rác rưởi nào đó.
Dưới cái nhìn khinh thường của Nghiêm Đường, Hứa Tranh Thâm trở nên càng hưng phấn.
Sắc mặt vốn tái nhợt của anh ta lập tức trở nên ửng hồng.
Màu đỏ như một loại virus, một cơn sốt, lan từ vành tai đến gò má.
Hứa Tranh Thâm nhìn Nghiêm Đường chằm chằm, đôi mắt sau gọng kính vàng ẩn chứa niềm si mê.
“Thế này đi, Tổng giám đốc Hứa.” Nghiêm Đường hơi vô lễ vắt chân lên, “Mua bán giao dịch luôn phải đưa ra đủ lợi ích mới có thể khiến người ta động lòng. Cậu nói vài câu cậu cảm thấy có thể chứng minh giá trị thông tin xem.”
“Dù sao tôi không hy vọng đến cuối cùng, cậu lại nói với tôi, nơi ở của hai người anh em của tôi là Trái Đất, việc họ đang làm là ăn uống ngủ nghỉ bài tiết.” Nghiêm Đường liếc Hứa Tranh Thâm.
Khóe miệng Hứa Tranh Thâm nhếch lên: “Anh Nghiêm nói có lý.”
Anh ta đẩy gọng kính: “Tôi không phải người keo kiệt, tôi có thể nói cho anh Nghiêm biết bạn bè của anh đang ở ngay thành phố C.”
“Còn về việc họ đang làm?” Hứa Tranh Thâm nở một nụ cười kỳ quái, “Dù anh Nghiêm điều tra từng khu một thì chỉ có thể nhặt xác cho họ mà thôi.”
Hứa Tranh Thâm cười tươi, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa tan đi, như thể có một con cua đỏ hung dữ hiện diện trên gương mặt.
Nghiêm Đường nhìn Hứa Tranh Thâm không nói gì.
Trông anh như đang cân nhắc được – mất, lợi – hại của giao dịch này.
Hứa Tranh Thâm cười như thể nắm chắc phần thắng, anh ta biết con người Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường trọng tình trọng nghĩa, không thể nào bỏ mặc anh em được.
Huống hồ, Hứa Tranh Thâm đã điều tra, hai người anh em này thân thiết với Nghiêm Đường từ thời đại học, nhiều năm như vậy, Nghiêm Đường vốn là người nể tình cũ.
So với bạn trai mới xuất hiện bên cạnh Nghiêm Đường năm ngoái, Hứa Tranh Thâm chắc chắn Nghiêm Đường sẽ từ bỏ bạn trai.
Con người Nghiêm Đường có quan điểm về giới hạn rất chặt chẽ, qua hai lần tiếp xúc, Hứa Tranh Thâm xác định giữa Nghiêm Đường và thiếu niên kia chắc chắn là tình yêu.
Trong ánh mắt Nghiêm Đường nhìn thiếu niên kia, Hứa Tranh Thâm hiểu thứ đang trào dâng là một loại tình yêu với lớp bảo vệ mềm mại.
Là thứ mà cả đời này Hứa Tranh Thâm khao khát.
Là thứ mà cả đời này Hứa Tranh Thâm muốn mà không được.
Tình yêu chân thành như vậy, Hứa Tranh Thâm gần như có thể đoán được Nghiêm Đường sẽ chia tay bạn trai của anh như thế nào.
Nghĩ đến đây, Hứa Tranh Thâm lại run rẩy vì hưng phấn.
Cả người anh ta đang run.
Đến cuối cùng, cho dù anh ta nói cho Nghiêm Đường tin tức của hai người bạn kia, Nghiêm Đường biết được hoàn cảnh của họ, không có cách nào giúp đỡ, Hứa Tranh Thâm nghĩ, anh chỉ có thể nhìn hai người anh em tốt của mình chết đi.
Anh chỉ có thể nhìn họ.
Bạn bè, bạn trai của Nghiêm Đường cuối cùng đều sẽ rời bỏ anh.
Mà người thân duy nhất trên thế giới này của anh đã qua đời.
Hứa Tranh Thâm càng nghĩ, càng muốn cất tiếng cười to.
Nghiêm Đường không biết Hứa Tranh Thâm đang chìm đắm trong thế giới của mình và suy nghĩ những gì.
Đầu óc anh đang vận hành nhanh chóng, ghép nối tất cả thông tin.
Một, ở ngay thành phố C, hai, đang làm một việc nguy hiểm.
Hứa Tranh Thâm là cậu ấm từ thuở bé, các doanh nghiệp dưới trướng nhà họ Hứa ở thành phố C và thành phố Y bên cạnh đều nổi tiếng.
Hứa Tranh Thâm biết điều mà Nghiêm Đường tìm kiếm đã lâu mà không biết – đó chắc hẳn là chuyện trong giới của Hứa Tranh Thâm.
Giới của Hứa Tranh Thâm là giới nào?
Giới con ông cháu cha ở thành phố C.
Giới này Nghiêm Đường quả thực không với tới được, anh chỉ là một doanh nhân trẻ xuất thân từ khu tập thể cũ.
Đương nhiên, bản thân anh cũng không có hứng thú với giới này.
Anh là hiệp khách đơn độc nổi tiếng của thành phố C.
Thêm nữa, nhìn thái độ của Hứa Tranh Thâm, hai tên ngốc La Tiên và Lưu Đường Hưng chắc chắn đã rơi vào chuyện gì đó nghiêm trọng.
Tin tức này không bị phong tỏa tuyệt đối, một kẻ mới về nước như Hứa Tranh Thâm có thể biết, vậy vẫn còn khả năng dò la.
Ai có thể dò la được tin tức trong giới này và bằng lòng nói cho anh biết?
Nghiêm Đường nhanh chóng tìm kiếm từng cái tên trong đầu.
Một danh sách dài được liệt kê.
Nghiêm Đường lần lượt liên kết thông tin thân phận, mối quan hệ với mình và cái giá có thể phải trả.
Điều này không dễ dàng. Dù sao Nghiêm Đường thuộc phái trong sạch ở thành phố C.
Anh nhìn Hứa Tranh Thâm phía đối diện.
Hứa Tranh Thâm đầy tự tin, dường như rất tin tưởng Nghiêm Đường sẽ đồng ý giao dịch này, cười tủm tỉm chờ đợi quyết định của Nghiêm Đường.
Thật ra nếu là trước kia, chưa gặp Ngải Bảo, Nghiêm Đường nói không chừng đã đồng ý.
Anh cứ coi như mình là một con búp bê.
Làm một lần với Hứa Tranh Thâm, đối với Nghiêm Đường, nhiều nhất là cả đời này, từ đó về sau mất đi chức năng tì.nh d.ục mà thôi.
Anh sẽ lại một lần nữa nảy sinh cảm giác buồn nôn và chán ghét không thể xóa nhòa đối với tì.nh d.ục.
Nhưng bây giờ, anh và Ngải Bảo đang trong một trạng thái rất vi diệu.
Đúng vậy, Nghiêm Đường biết, anh và Ngải Bảo đang trong một trạng thái rất vi diệu.
Anh không làm được chuyện này.
Chỉ nghĩ thôi, Nghiêm Đường đã cảm thấy trên người mình dính một lớp bùn bẩn.
“Anh Nghiêm, quyết định xong chưa?” Hứa Tranh Thâm mở miệng hỏi.
Anh ta giống như con rắn độc lè lưỡi, một thân da cóc đầy mụn nhọt, nhất định phải quấn lấy Nghiêm Đường, kéo anh xuống vũng bùn mới chịu.
Nghiêm Đường mở miệng, đang định nói gì đó để kéo dài thời gian.
Đột nhiên, tia chớp lóe qua, trong đầu Nghiêm Đường bật ra một cái tên.
Người này có thể trà trộn vào giới con ông cháu cha ở thành phố C.
Đồng thời nợ Nghiêm Đường một ân tình.
Ngụy Tiểu Liên.
Nghiêm Đường cẩn thận xác nhận một lần nữa trong đầu.
Đúng vậy, cậu ta có thể.
Lời lẽ kéo dài thời gian vốn đã ở bên miệng lập tức bị vứt bỏ.
Nghiêm Đường nhìn Hứa Tranh Thâm: “Tổng giám đốc Hứa, cậu thấy đáp án của tôi là gì?”
Hứa Tranh Thâm mỉm cười: “Tôi làm sao biết được quyết định của anh Nghiêm? Đây là chuyện liên quan đến anh, tôi không đoán ra được đâu.”
Nghiêm Đường cầm tách trà hoa cúc bên cạnh lên nhấp một ngụm.
Anh không thèm nâng mắt: “Đáp án của tôi là…”
“Mời cậu cút.”
Hứa Tranh Thâm hơi kinh ngạc, mở to mắt.
“… Anh Nghiêm, anh chắc chứ?” Hứa Tranh Thâm dò hỏi, anh ta không ngờ Nghiêm Đường lại từ chối thẳng thừng như vậy.
Đây là từ bỏ anh em của mình?
Hay là có ý gì khác?
Nghiêm Đường không nói nhiều lời vô ích với anh ta, nói nhiều sai nhiều, anh không muốn để Hứa Tranh Thâm đoán được gì.
“Tổng giám đốc Hứa, mời về cho, hết giờ rồi.” Anh chỉ tay ra cửa, bảo Hứa Tranh Thâm ra ngoài.
Hứa Tranh Thâm ổn định lại cảm xúc bộc lộ ra ban nãy.
Anh ta không hề tức giận: “Nếu đã là quyết định của anh Nghiêm, vậy tôi không nói được gì.”
Hứa Tranh Thâm cười nói đầy ẩn ý, dường như không hề thất vọng vì sự từ chối của Nghiêm Đường.
“Tương lai còn dài. Anh Nghiêm, lần sau tôi lại tìm anh bàn dự án.” Hứa Tranh Thâm đứng dậy, cười với Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường không khách khí: “Tôi nghĩ tôi và Tổng giám đốc Hứa không có dự án gì để bàn cả.”
Hứa Tranh Thâm nghe vậy không nói gì thêm.
Anh ta cười một tiếng đầy ẩn ý.
“Vậy tôi không ở lại lâu nữa.” Lần này anh ta hiếm thấy không do dự, quay người đi thẳng ra cửa.
“Cảm ơn anh Nghiêm đã tiếp đãi.” Đến cửa, Hứa Tranh Thâm quay đầu lại cười với Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường vẫn giữ nguyên tư thế cầm tách trà, mắt nhìn bông cúc trong tách, không liếc nhìn Hứa Tranh Thâm lấy một cái, như thể không nghe thấy lời anh ta nói.
Hứa Tranh Thâm nhún vai, như thể đối mặt với một người bạn đang giận dỗi.
Đợi tiếng bước chân của Hứa Tranh Thâm đi xa, Nghiêm Đường mới dời tầm mắt của mình.
Anh nhìn lên khoảng không một cách vô định, đôi mắt trống rỗng, trong đầu ngoài hai chữ “Ngải Bảo” ra không còn gì khác.
Nghiêm Đường cảm thấy mình bẩn rồi!!
Hứa Tranh Thâm là cục bùn bốc mùi hôi thối, chỉ nói chuyện với anh ta thôi, đã khiến người ta dính phải mùi hôi khó mà rửa sạch.
Nói chuyện với Hứa Tranh Thâm đúng là tra tấn anh.
Tâm trạng hiện tại của Nghiêm Đường vẫn bình tĩnh.
Tên của Ngải Bảo theo giai điệu của Đại Bi Chú, Thanh Tâm Chú lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Nghiêm Đường sờ điện thoại của mình, anh cảm thấy mình cần nói chuyện với Ngải Bảo gấp.
Tuy nhiên bây giờ là hai giờ rưỡi chiều, Ngải Bảo vẫn đang ngủ, Nghiêm Đường chỉ có thể đặt điện thoại xuống, chuyển sang mở camera giám sát.
Vừa mở ra, Nghiêm Đường không do dự, chuyển đến phòng ngủ của Ngải Bảo.
Quả nhiên, anh thu hoạch được một Bảo Bảo heo đang quấn chăn điều hòa ngủ ngon lành.
Ngải Bảo ôm chăn của mình, động tác ngang ngược bá đạo, một chân kẹp chăn, một tay còn ôm chặt lấy.
Chăn bị em ôm đến biến dạng.
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua lớp rèm và cây lan chi yên tĩnh trên bệ cửa sổ, phủ lên bắp chân của Ngải Bảo.
Nghiêm Đường nhìn bắp chân trắng đến phát sáng dưới ánh nắng của Ngải Bảo, rất rõ ràng, Ngải Bảo bật điều hòa lại không mặc quần dài.
Nghiêm Đường chụp màn hình lưu cảnh này lại làm chứng cứ.
Anh đã dặn Ngải Bảo rất nhiều lần, bật điều hòa phải mặc quần dài áo dài, che kín đầu gối và khuỷu tay, nếu không dễ bị cảm lạnh.
Nhưng Ngải Bảo toàn không nghe lời.
Nghiêm Đường dựa vào ghế, tiếp tục ngắm Ngải Bảo đang ngủ say một lúc.
Lúc Ngải Bảo ngủ, bớt đi vài phần lanh lợi tinh nghịch thường ngày.
Em giống như một chú cừu non.
Cũng giống như một đứa trẻ toàn thân trần trụi đến thế giới này chơi đùa.
Em còn chưa hiểu được lừa dối và nhân tính.
Nếu nói mỗi đứa trẻ đến thế giới này là Thượng Đế vẫn chưa thất vọng về loài người.
Vậy thì Nghiêm Đường cho rằng Ngải Bảo có lẽ đã gánh vác hy vọng rất lớn của Thượng Đế.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, ánh mắt miêu tả khuôn mặt bụ bẫm của Ngải Bảo, bàn tay mập ú lộ ra một nửa từ trong chăn, đôi chân kẹp chăn và mái tóc xoăn nhạt màu.
Trái tim vốn hơi xao động của anh dần lắng lại.
Bờ vai Ngải Bảo lên xuống nhịp nhàng theo nhịp thở của em.
Nghiêm Đường vô thức điều chỉnh nhịp thở của mình theo nhịp thở của Ngải Bảo.
Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như anh và Ngải Bảo đang hít thở cùng một bầu không khí.
Giữa nhịp thở chậm lại của mình, Nghiêm Đường nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ng.ực, từng tiếng mạnh mẽ và có nhịp điệu.
Tim của Ngải Bảo có phải cũng đập như vậy không?
Anh nghĩ như vậy, giống như anh đang ở trong phòng Ngải Bảo, ánh nắng ngoài cửa sổ cũng chiếu lên người anh.
Nghiêm Đường lấy cuốn sổ thơ của Ngải Bảo trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Anh lại xem “Nghiêm Nghiêm và Ngải Bảo đều ở đây” một lần nữa.
Bài thơ này rất đơn giản, chẳng có trình độ gì, nhưng mỗi lần Nghiêm Đường nhìn thấy đều cảm thấy rất vui.
Mặc dù chữ của Ngải Bảo viết như rồng bay phượng múa, vừa phóng khoáng vừa ngang tàng, nhưng em viết rất nghiêm túc và dụng tâm.
Đầu ngón tay Nghiêm Đường chạm vào những chữ này, còn có thể cảm nhận được quỹ đạo sinh mệnh của chúng.
Nghiêm Đường cảm thấy trái tim mình hoàn toàn tĩnh lặng.
Anh lật xem cuốn sổ này của Ngải Bảo, đột nhiên hơi muốn xem trước kia Ngải Bảo viết những gì.
Nhưng điều này hình như không ổn lắm? Dù sao đây là sự riêng tư của Ngải Bảo. Nghiêm Đường phân vân.
Nghiêm Đường nhớ lại lần trước ở trang đầu tiên của quyển sổ này, nhìn thấy bài thơ “Đường”, anh thực sự tò mò.
Thật ra Ngải Bảo không hề phản đối Nghiêm Đường xem thơ của em.
Nghiêm Đường ngẫm nghĩ, vẫn quyết định xem thử, chỉ xem trang thứ hai thôi.
Xem xong, anh sẽ báo lại với Ngải Bảo.
Thế là anh cẩn thận nâng quyển sổ hơi cũ lên, lật đến trang thứ hai:
“Mỗi câu chuyện khô héo
Cô ấy đứng ở
Cao cao xa xa
Ngải Bảo còn chưa đi tới
Vùng đất đó
Hoa sơn trà lụi tàn”
Nghiêm Đường đọc xong, nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh thấy một nhân vật khác xuất hiện trong thơ của Ngải Bảo.
“Cô ấy” là ai?
Nghiêm Đường có linh cảm đây sẽ không phải là mẹ của anh.
Vậy “cô ấy” là ai?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.