Quản lí mở cửa bước vào phòng , nhìn Hàn Thiên nằm trên giương đầy mệt mỏi u sầu quả là rất thảm . Khẽ lắc đầu rồi nhẹ nhàng đặt trên bàn 1 li nước trắng và 1 vỉ thuốc hạ sốt .
Cánh cửa phòng khép lại , để lại không khí u ám bao quanh căn phòng . Cả cơ thể mệt mỏi vì ngấm mưa , trái tim vẫn không ngừng rỉ máu .
Đôi môi vẫn vang lên tiếng gọi Tiểu Oanh Oanh trong giấc mơ .
Người con gái trong màn xương dày đặc , đôi tay nhuốm đầy máu tươi , ánh mắt nhìn anh đầy thù hận . Anh cố gắng đuổi theo nhưng hình bóng ấy cứ mãi xa dần trong màn xương trắng mờ ảo , để lại 1 nỗi cô đơn hiu quạnh .
Nếu đã không thể níu giữ 1 người , thì chi bằng để người bước đi trong lặng lẽ còn hơn tạo ra sóng gió khôn lường .Khổ nổi chủ tịch đại nhân từ xưa tới nay không quen cảm giác mất mát , nhưng giờ nếm thử quả là không tệ chút nào , thấm đến tận tim gan .
Đôi mắt khẽ mở , cả người ướt đẫm mồ hôi . Cũng may chỉ là 1 giấc mơ , hình ảnh ấy quá lỗi đáng sợ . Có nghĩ anh cũng chưa tùng nghĩ có ngày Tiểu Oanh Oanh lại trở lên đáng sợ như vậy , nhưng dù cô có biến thành đại ác ma thì tình cảm cũng không thể mai một .
Tiểu Oanh , em thực sự rất giỏi làm tổn thương người khác . Sau khoảng thời gian làm anh nhớ đến điên dại và trở lại đâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-chi-la-co-gai-lam-van-duoc-7-diem/187311/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.