Đêm nay không ai ngủ được.
Kha Giảo lớn như vậy, lần đầu tiên lĩnh hội được sâu sắc mà chính xác hàm nghĩa của sáu chữ này như vậy.
Lăn qua lộn lại, đếm cừu đếm sao, tha hồ làm đi làm lại, cũng vẫn không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, chính là dáng vẻ Tạ Tu Dực đứng ở cửa nhà cô lẳng lặng nhìn cô chăm chú, nói với cô rằng anh chính là Djay.
... Thật sự là, quá kinh người mà.
Mặc dù cô đã chấp nhận sự thật Tạ mặt đơ và bản mạng thật ra là một người rồi, nhưng sao anh có thể dùng giọng nói cô thích lâu như vậy mặt đối mặt nhỏ nhẹ thì thầm với cô, một lần lại một lần thách thức trái tim đã sớm mỏng manh dễ vỡ của cô chứ?
Còn nữa, câu cuối cùng của anh, rốt cuộc là ý gì? Bản mạng giới 3D, đó chẳng phải là...?
Nhất định là cô lại nghĩ nhiều quá rồi, anh thích trêu chọc cô như vậy, đây chắc cũng là một câu đùa vô tâm thôi TAT...
Căn bản cũng không cần cà phê nâng cao tinh thần, cả đêm Kha Giảo cứ mở mắt như vậy đến tận bình minh.
Rời giường đứng trước gương soi soi, sắc mặt một đêm không ngủ quả thực là rất đáng sợ, một tay cô vịn bồn rửa mặt, đau khổ suy tính xem rốt cuộc hôm nay nên dùng dung nhan thế nào tới nhà Tạ Tu Dực, à không, nhà Djay nấu cơm cho anh.
Tạ công tử, xin anh đừng ở nhà được không, xin anh ra ngoài đi làm đi được không...
Rửa mặt xong, cô cầm di động lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-co-nghe-thay/2153066/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.